Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Bốn trận đầu tiên, đệ tử Thần Ma chia ra khiêu chiến 4 người trong top 4, chia ra tiến hành tại 4 sân đấu.
Lục Thần không lựa chọn quan sát Diệp Phàm tranh tài, mà là lựa chọn Ngũ Huyền, dù sao người tên kia khiêu chiến là top 1 Bách Lý Lưu Tô.
Trong sân đấu số 1, Bách Lý Lưu Tô nhìn Ngũ Huyền phía đối diện, hơi híp mắt lại, “Có phải Thần Ma các ngươi không có người hay không, ngay cả người không có xếp hạng cũng dám khiêu chiến ta? Nếu Cổ Đao tới, có lẽ ta còn có thể nhìn thêm một chút, còn ngươi sao? Ngươi là cái thá gì!”
Ngũ Huyền từ tốn nói, “Nói tới Cổ Đao... Hẳn là tiểu tử kia còn đang hối hận vì sớm tiến vào bảng xếp hạng đấy.”
“Ngươi không phải đối thủ của Cổ Đao.”
Bách Lý Lưu Tô trừng to mắt, “Ngươi nói cái gì? Ta không nghe nhầm chứ, ta đường đường là top 1 sân thi đấu, ngươi nói ta không phải là đối thủ Cổ Đao? Nếu không phải ta không đếm xỉa tới hắn, ngươi cảm thấy hắn còn có thể xếp tại top 10 sao?”
“Đúng vậy.” Ngũ Huyền khẳng định nói, “Ngươi có từng thấy vũ khí của hắn sao?”
“Vũ khí?” Bách Lý Lưu Tô khẽ nhíu mày, “Ngươi đang nói đùa gì vậy? Ta đương nhiên từng thấy, thanh kiếm kia của hắn cũng chỉ có thể xem như chất lượng tạm được.”
Ngũ Huyền giống như nhìn một kẻ ngu ngốc, cười nói, “Cổ Đao chủ tu không phải Ngự Kiếm, chủ chức nghiệp của hắn là Võ Thần cận chiến.”
“Cái gì!”
Ngũ Huyền cười nói, “Trước đây kiếm của hắn bị người ta làm tổn hại, thanh kiếm đang dùng là mượn từ diễn võ trường. Mà vũ khí chính của hắn, là một thanh đao.”
“Cái này...” Ngoại viện đệ tử lập tức rối loạn.
Tên kia nổi tiếng cứng như đinh đóng cột, thế mà không phải chủ Ngự Kiếm? Món vũ khí kia của hắn ta, là mượn từ diễn võ trường?
Lại nói, tuy Cổ Đao vẫn luôn xếp trong top 10, nhưng kỳ quái là bất kể ai khiêu chiến hắn ta, hắn ta đều có thể thắng, bắt đầu là người có thực lực yếu nhất của tất cả viện, tiếp tục sau khi top 9 bị cường giả đỉnh cao chiếm lấy, người thực lực trung bình liền đi cướp cái top 10 này, cuối cùng tới người xếp hạng thứ ba của tất cả các viện đi, kết quả đều không ngoại lệ, toàn bộ chiến bại!
Top 9 đều đoạt được, nhưng hết lần này tới lần khác cái top 10 này lại không thể cướp được, có thể coi như hiếm thấy.
Nhưng hiện tại Ngũ Huyền càng nói ra bí mật kinh thiên, Cổ Đao vẫn không dùng chủ chức nghiệp, cầm một thanh kiếm nát mượn được từ diễn võ trường, chống đỡ tới hiện tại...
Thần Ma Học Viện còn chưa bắt đầu chiến đấu, Ngũ Huyền đã khiến một đám ngoại viện đệ tủ suýt chút nữa sụp đổ.
“Ngươi lừa người!” Bách Lý Lưu Tô tức giận nói.
Ngũ Huyền mỉm cười, “Ta có lừa gạt hay không, đoán chừng hai ngày nữa các ngươi sẽ biết, nếu Diệp Phàm đã đi ra, Cổ Đao kia cũng sắp nghiêm túc.”
“À, không riêng gì hắn, chúng ta, đều sẽ bắt đầu trở nên nghiêm túc.”
Trọng tài phụ trách là Hôi Nha, đám đạo sư tạm thời đi dẫn đội ra ngoài, giao công việc không mấy vui vẻ này cho đám người Hôi Nha.
“Này, các ngươi còn muốn đánh nữa hay không? Ngũ Huyền, từ khi nào ngươi lắm lời như vậy .”
Ngũ Huyền thè lưỡi, “Sư huynh, biết rồi.”
Oanh một tiếng, quanh người Ngũ Huyền bộc phát linh khí mãnh liệt, trong toàn bộ sân đấu, gió lớn bao phủ, linh khí ngũ sắc mãnh liệt lan ra phía ngoài.
“Trời ơi, linh khí thật mãnh liệt! Gia hoả này...” Toàn bộ đệ tử Tử Thần Học Viện đứng lên, khiếp sợ nhìn trên sân.
“Tại sao, tại sao gia hoả này lại có linh khí ngũ sắc? Hơn nữa linh khí lại mãnh liệt như vậy, chắn chắn gia hoả này là hạng người vô danh sao? Đây không phải sự thật!”
“Linh khí ngũ sắc, có thể dung hợp năm loại nguyên tố, ta chỉ là nghe nói, nhưng lại chưa bao giờ thật sự thấy!”
Lục Thần khẽ nhíu mày, Thần Ma Học Viện còn có người như vậy sao? Hắn cũng không biết!
“Thành tích kiểm tra của Ngũ Huyền là bao nhiêu?” Lục Thần hỏi Vân Hải.
"6 phút, 1 giây.” Vân Hải nói.
“Chết tiệt, thật sự không chịu tốn thêm chút sức lực nào.” Lục Thần lắc đầu, học viên của hắn đều là Thần Ma hiếm thấy.
Tranh tài đã bắt đầu, đối mặt với linh khí ngũ sắc của Ngũ Huyền, Bách Lý Lưu Tô mở to hai mắt, không dám tiếp tục sơ suất, trực tiếp bộc phát Hồn Thể Hợp Nhất!
Oanh một tiếng, Bách Lý Lưu Tô như một tôn Chiến Thần giáng thế, ra tay đã dùng chiêu lợi hại, “Ta không quan tâm linh khí ngũ sắc gì, ở trước mặt ta đều là một chữ ‘chết’!”
“Kiếm Động Sơn Hà. Bàn Cổ Kiếm Luân!”
27 thanh phi kiếm tạo thành một vòng trước mặt Bách Lý Lưu Tô, mũi kiếm hướng ra bên ngoài, nhanh chóng chuyển động, tạo thành bóng mờ, sau đó mũi kiếm đồng thời hướng về phía trước, bắn ra vô số kiếm khí tới Ngũ Huyền!
Linh khí ngũ sắc quanh quẩn tại trước mặt Ngũ Huyền, dần tạo thành một lá chắn linh khí ngũ sắc, đối mặt với sát chiêu của Bách Lý Lưu Tô, Ngũ Huyền chậm rãi đi về phía đối thủ.
“Ngũ Hành Hư Không. Thôn Phệ!”
Vô số kiếm khí đâm vào trên lá chắn linh khí ngũ sắc, thế mà bị hóa giải toàn bộ... Không, nói chính xác thì linh khí ẩn chứa trong những kiếm khí kia trực tiếp bị Ngũ Hành Hư Không... Thôn phệ!
Bách Lý Lưu Tô trơ mắt nhìn phạm vi lá chắn ngũ hành khí của Ngũ Huyền càng lúc càng lớn...
“Nếu thật sự chiến đấu, hiện tại ngươi đã là người chết.” Ngũ Huyền thản nhiên đứng ở phía sau lá chắn linh khí ngũ sắc.
Dứt lời, hắn ta đột nhiên trợn to đôi mắt, đẩy một chưởng, “Ngũ Hành Hư Không. Phản Phệ!”
Lá chắn linh khí ngũ sắc trực tiếp tan biến, chớp mắt sau đó, đã xuất hiện trước mặt Bách Lý Lưu Tô.
“Đáng chết, đây là kỹ năng quái quỷ gì! Kiếm Khí Tinh Thể!”
Không thể không nói, Bách Lý Lưu Tô phản ứng cũng không chậm, trước tiên mở ra tinh thể, với ý đồ đào thoát.
Nhưng mà, oanh một tiếng, lá chắn linh khí ngũ sắc cực lớn không hề quan tâm, trực tiếp đánh vào trong hư không.
Lá chắn linh khí ngũ sắc cũng không nổ tung, ngược lại giống như biến mất trong hư không, biến mất ở trong không khí.
“Cái này, đây là chuyện gì, một chút dư ba cũng không có? Lá chắn linh khí ngũ sắc của hắn đâu? Tại sao đột nhiên lại không còn.”
Đám người vừa dứt lời, chung quanh, vách tường kiến tạo sân thi đấu bằng chất liệu đặc biệt đột nhiên nứt ra mấy chục cái khe hở!