"Mới hình thành?"
Lục Thần gật đầu, "Nếu là mới hình thành, vậy chuyện này rất phức tạp! Có thể liên quan đến thứ ở trong chủ linh mạch! Cũng có thể có... Liên quan với Chúng Tiên Các!"
Người phong ấn Vô Niệm Thánh Viện chính là Chúng Tiên Các, người có thể đào mật đạo trong lúc phong ấn, cũng chỉ có thể là Chúng Tiên Các!
Ỷ Thiên sửa quần áo ngay ngắn, nói, "Nếu là Chúng Tiên Các, vậy chuyện này liên quan trọng đại, chúng ta càng không thể để bọn họ biết chúng ta đã phát hiện mật đạo!"
"Vân Hải, chuyện này còn có ai biết?"
"Không có ai khác, chỉ có ta và Diệp Phàm đến đưa cơm biết."
Lục Thần nhíu mày, "Tại sao Diệp Phàm lại đi đưa cơm?"
"Hắn kiếm tiền..."
Được rồi, cái gia hỏa Diệp Phàm này, thật sự chịu mọi gian khổ vì việc kiếm tiền!
Ỷ Thiên nhìn khuôn mặt u sầu của Lục Thần, suy nghĩ một chút nói, "Vô Danh, không thể chậm trễ chuyện Tiên Sư Trủng! Còn chuyện mật đạo, thứ nhất thực lực của hai hài tử Ngũ Huyền và Thiên Vẫn kia khá tốt, thứ hai dù muốn đi tìm, ngươi cũng không thể đi tìm, không ai biết trong mật đạo có cái gì, ngươi đi vào sẽ gây ra động tĩnh quá lớn! Dù ngươi bí mật tiến vào, chẳng may làm chậm trễ thời gian, đến lúc đó Hồn Vũ Điện mở ra, Chúng Tiên Các không nhìn thấy ngươi, chắc chắn bọn họ sẽ sinh nghi."
"Vô Danh muốn đi Tiên Sư Trủng?" Vân Hải ngạc nhiên nói, "Ỷ Thiên, không phải vừa rồi ngươi nói chuyện Thần Ma Thái Hư với Vô Danh chứ?"
Là bạn chí cốt của Ỷ Thiên, Vân Hải cũng biết chuyện này.
"Ừm." Ỷ Thiên cũng không giấu diếm.
"Nếu là như vậy, thật sự không thể kéo dài được nữa, trong khoảng thời gian này chướng khí độc vụ ở Tiên Sư Trủng khá nhạt, hơn nữa Hồn Vũ Điện cũng sắp mở ra..."
Lục Thần gật đầu, hắn cũng đang buồn bực vì chuyện này.
Hắn sắp phải đi Tiên Sư Trủng, bây giờ trong nhà lại xảy ra việc thế này.
Thực lực của đạo sư đều giảm bớt rất nhiều, để bọn họ tiến vào thì Lục Thần cũng không yên tâm.
"Nhưng cũng không thể cứ mặc kệ như vậy, chẳng may bọn họ gặp nguy hiểm ở bên trong thì phải làm sao bây giờ?" Lục Thần cau mày nói.
Vân Hải suy nghĩ một chút, lại nhìn sang Ỷ Thiên, dường như trong mắt hai người nhanh chóng đạt được sự ăn ý nào đó, "Vô Danh, có người có thể giúp chúng ta."
"Người nào?"
"Lê Vi!"
"Lê Vi?"
"Đúng vậy!" Vân Hải nói, "Lê Vi là người Hồ tộc, bọn họ cực kỳ am hiểu việc giữ mệnh, hơn nữa độ tuổi và thực lực của Lê Vi đều là một điều bí ẩn, nhưng ta đoán, có thể nàng đã đến cảnh giới Nhân Vương!"
Lục Thần không ngờ Lê Vi lại mạnh như vậy! Được rồi, Hồ tộc có thọ mệnh dài, biết đâu người ta đã sống mấy trăm năm.
Nhưng Lục Thần nghĩ lại, "Nàng dựa vào cái gì giúp chúng ta?"
"Ta cũng không biết nàng có thể giúp đỡ hay không, thế nhưng Phượng Lai là số ít người không e ngại người Tử Thiên Cung, nói vậy chắc các nàng cũng không quá e ngại Chúng Tiên Các."
"Vô Danh, Lê Vi đã nói rõ sẽ đến Thần Ma trong hai ngày tới, chắc tìm ngươi bàn bạc vấn đề giao lưu đệ tử của đôi bên... Hai tên Tiêu Chiến và Sở Thiên kia đang làm ầm ĩ ở Phượng Lai, sau khi bọn họ biết Phượng Lai đến đồ bảng, đã trút toàn bộ tức giận vào trong sân đấu của Phượng Lai."
Lục Thần suy nghĩ một chút, hiện tại cũng chỉ có thể tìm ngoại viện.
...
Sáng ngày hôm sau, Lê Vi đã tới Thần Ma Học Viện, nhìn đám người Thần Ma một chút, Lê Vi bất đắc dĩ lắc đầu, nói với Thái Yên, "Ta đã nói các ngươi không thể chạm đến top 3 trong bảng xếp hạng của bọn họ, bây giờ tin chưa?"
Thái Yên cúi đầu không dám nói lời nào, sân đấu trong nhà bị người ta luân phiên huyết tẩy, nàng là đạo sư dẫn đội cũng khó chối tội.
"Quên đi, ta đi tìm Vô Danh nói chuyện, để hắn nhanh gọi hai cái tên sát tinh kia quay về..." Lê Vi lắc đầu, đến chỗ ở của Vô Danh.
Đi tới thư phòng của Vô Danh, Lê Vi trực tiếp nói đến mục đích khi đến đây.
Lê Vi mỉm cười, "Ngươi và ta không cần luôn xưng hô viện trưởng, thật sự xấu hổ, nếu không phải đám người Dung Nhi mạo phạm trước, ta nghĩ Sở Thiên và Tiêu Chiến cũng không tức giận như vậy."
"Thật ra cũng có thể hiểu, người trẻ tuổi mà, lại đều là nhân tài kiệt xuất, có ai không có chút cao ngạo chứ." Lục Thần nói, "Lê Vi tiền bối cũng không cần chú ý, trước đây Phượng Lai là người đầu tiên bằng lòng giao lưu với Thần Ma, ta luôn không quên chuyện này. Ta sẽ bảo đám Sở Thiên và Tiêu Chiến rời khỏi bảng xếp hạng, lập tức trở về học viện."
"Tiền bối?" Lê Vi che miệng cười, lại không nói gì nữa, chỉ mỉm cười nói, "Vậy đa tạ."
Xem ra, hình như gọi tiền bối cũng không thích hợp.
Lê Vi đứng dậy muốn đi, Lục Thần đột nhiên gọi nàng, "Cái kia, Lê Vi... Cô nương..."
"Hả?" Lê Vi quay đầu, tóc dài bay lên, một đôi mắt trong suốt kỳ quái nhìn Lục Thần, "Còn có việc gì sao?"
Lục Thần hơi xấu hổ, "Khụ khụ, có thể, giúp ta một chuyện không?"
Trong mắt Lê Vi hiện ra ý cười càng rực rỡ hơn, nàng xoay người, một đôi mắt to nhìn Lục Thần, dương như cảm thấy rất hứng thú với lời nói của Lục Thần.
"Ngươi... Muốn ta giúp đỡ?"
Lục Thần nói chuyện Tư Quá Nhai của Thần Ma Học Viện xuất hiện mật đạo cho Lê Vi nghe, Lê Vi nghe xong, cau mày.
Nàng đã mơ hồ phát hiện việc này có sự ảnh hưởng cực lớn với Thần Ma Học Viện.
"Lê Vi cô nương, nếu ngươi bằng lòng giúp ta tìm Ngũ Huyền và Thiên Vẫn, coi như Thần Ma Học Viện ta nợ ngươi một ân huệ, sau này nhất định trả lại." Lục Thần nói.
Lê Vi lại quan sát Lục Thần, "Ta không cần nhân tình của Thần Ma Học Viện."
Lục Thần nhìn về phía Lê Vi, thở dài một hơi, quả nhiên nàng không có lý do gì để ra tay giúp Thần Ma...
"Ta muốn ngươi!" Lê Vi khẽ nâng cằm lên, khuôn mặt xinh đẹp vô cùng hoàn mỹ kia hiện ra trước mặt Lục Thần.
"Ừm?"
"Chuyện này coi như là chúng ta lén lút ước định, ta không lấy danh nghĩa Phượng Lai, ta chỉ đại diện cho ta, ta đồng ý với ngươi đi tìm hai đệ tử của ngươi, thế nhưng... Ngươi, Vô Danh, nợ ta một món nợ ân tình!"
Lục Thần không thể không một lần nữa đánh giá nữ nhân này, có khi nào dưới vẻ ngoài mỹ lệ của nữ nhân này cũng có một trái tim đầy dã tâm hay không.