Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Đúng lúc này, đột nhiên một luồng ánh sáng bạc nhanh chóng bắn tới từ Kiếm Trủng ở đằng xa, may mà Lục Thần phản ứng nhanh, đúng lúc né tránh.
Luồng ánh sáng bạc cũng không công kích Lục Thần, mà chỉ sượt qua người hắn, bắn vào mặt đất trước quan tài gỗ.
Lục Thần tập trung nhìn lại, thì ra là một thanh trường thương! Ở dưới ánh trăng, thân thương màu bạc vẫn còn run rẩy mãnh liệt, sinh ra những tiếng ong ong!
Phịch một tiếng, nắp quan tài gỗ đột nhiên lạch cạch một tiếng, rơi xuống mặt đất.
Trong quan tài gỗ, một bôh thây khô đứng trong đó... Ngay lập tức, thây khô mở mắt.
Nó có hai hốc mắt trống rỗng, không có con ngươi, cơ bắp trên mặt như rễ cây khô héo, tóc dài trên đầu rất thưa thớt, pháp bào màu xanh lam nhạt trên người vẫn chưa hư thối, ngược lại thoạt nhìn còn khá chỉnh tề.
Thi thể kia giơ cánh tay lên, để lộ ra cánh tay khô héo, nhẹ nhàng sờ, thanh trường thương kia lập tức trở lại trong tay hắn ta.
Hình như động tác của thây khô hơi cứng nhắc, nó ngoẹo đầu, đôi mắt trống rỗng nhìn trường thương trong tay, tuy không có con ngươi, nhưng khuôn mặt không có cảm xúc gì của hắn ta lại có thể khiến người ta tưởng tượng ra vẻ mặt lúc này của hắn ta.
Nó nghiêng đầu, chăm chú nhìn trường thương trong tay, nhẹ khẽ vuốt vuốt thân thương, giọng nói cứng nhắc: "Ngân Đảm, ngươi vẫn còn ở..."
Trường thương phát ra những tiếng ong ong, giống như đang đáp lại chủ nhân.
Lục Thần không dám coi thường một giây nào, cảnh giới của người này ít nhất là cảnh giới Nhân Vương bát tinh cửu tinh, hơn nữa bóng đen kia chỉ làm người này tỉnh lại từ trong mấy trăm ngàn phần mộ ở đây, có thể đủ thấy được thực lực của hắn.
Nhục thân nghìn năm không nát, có thể thấy được khi còn sống người này mạnh mẽ cỡ nào!
Tuy hắn ta không có trang bị, không có pháp bảo, thân thể đã biến thành một thây khô, nhưng Lục Thần tuyệt đối không dám khinh thường người này.
Cuối cùng thây khô kia quay đầu nhìn về phía Lục Thần.
"Thương Minh ta không giết hạng người vô danh, hãy xưng tên ra." Dứt lời, hắn ta giơ thương trong tay, mũi thương chỉ một cái, một luồng kình khí sắc bén lập tức bắn nhanh tới, chỉ là linh khí lại biến mất ngay trước mặt Lục Thần, hóa thành kình phong, thổi bay mái đầu bạc trắng của Lục Thần.
Lục Thần hít sâu một hơi: "Thương Minh tiền bối, tại hạ là Duy Ngã Độc Cuồng!"
"Duy Ngã Độc Cuồng?" Thương Minh hừ lạnh một tiếng, lập tức thoáng quan sát Lục Thần: "Thần Ma Cộng Sinh tầng bảy, sau sáu loại tăng phúc cơ sở, linh lực Chiến Hồn gần 500 vạn, lại còn có huyết mạch vạn vật tăng phúc, linh đan Hỗn Độn... Ừm, cũng hơi đáng xem."
Lục Thần không khỏi hít vào một hơi, Thương Minh liếc mắt một cái liền hiểu rõ trạng thái của mình như lòng bàn tay?
Chắc chắn người này khác với ma vật bình thường, vốn có ý thức tự chủ cực kỳ rõ ràng, tất nhiên Lục Thần hy vọng có thể không đánh nhau với hắn ta.
"Tại hạ truy đuổi quỷ vật đến tận đây, cũng không phải có ý định quấy rối tiền bối an nghỉ."
Ai ngờ thây khô lại không vì vậy mà thay đổi: "Trên người ngươi có ít nhất hai món trong bộ Thần Ma Nghịch Mệnh, tất nhiên ta biết ngươi đang đuổi theo Thần Ma Thái Hư."
Lục Thần trợn tròn đôi mắt, từ trong miệng Thương Minh, Lục Thần càng thêm chắc chắn, Thần Ma Thái Hư là một món trong bộ Thần Ma!
"Tiền bối, ngươi biết bộ trang bị Thần Ma sao?"
Thây khô nói: "Ở niên đại của ta đã từng có một lời đồn, vận mệnh trêu người, chỉ có đạp phá Cửu Thiên thì mới có thể thoát khỏi sự ràng buộc của thiên mệnh. Còn bộ Thần Ma mà ngươi nói, chắc là bộ trang bị Thần Ma Nghịch Mệnh."
"Muốn phá Cửu Thiên, Thần Ma Nghịch Mệnh là một trong những cơ hội! Thần Ma Nghịch Mệnh là thứ vô số thiên tài không cam lòng bị vận mệnh định đoạt tổng hợp lại!"
Lục Thần trợn tròn đôi mắt, hình như hắn càng ngày càng gần mục tiêu của bản thân.
"Tiểu tử, cuối cùng trên người ngươi có mấy món Thần Ma Nghịch Mệnh?"
"Bốn món." Lục Thần cũng không giấu giếm.
Thần Ma Vô Cực Kiếm, Thần Ma Cửu Biến, Thần Ma Hỗn Nguyên tâm pháp, Thần Ma Liên Tâm.
"Bốn món... Lại có người có thể thu thập đến bốn món Thần Ma Nghịch Mệnh, với thân thể không trọn vẹn này của ngươi, đoạn đường này cũng không dễ dàng!"
Lục Thần sửng sốt một chút.
Thế nhưng Thương Minh nói không sai chút nào, độ khó để thu thập mỗi một món trong bộ trang bị Thần Ma chỉ có thể dùng từ nghịch thiên để hình dung!
Vì bốn món trong bộ trang bị Thần Ma này, Lục Thần không biết đã suýt chết bao nhiêu lần.
"Xem ra ngươi cũng là một người đáng thương bị vận mệnh định đoạt..."
Lục Thần cau mày nói: "Vì sao tiền bối lại nói như vậy?"
"Thần Ma Nghịch Mệnh có tổng cộng chín món, ngươi có bản lĩnh lớn bằng trời, số mệnh lớn bằng trời, nhiều nhất cũng chỉ có thể lấy được tám món, ngươi vĩnh viễn cũng không lấy được một món cuối cùng!"
"Vì, vì sao?" Lục Thần không nhịn được truy hỏi.
"Có một món căn bản không còn tồn tại trên thế gian!" Thây khô từ đầu đến cuối không vội vã ra tay, khuôn mặt không cảm xúc lạnh như băng nhìn Lục Thần: "Thần Ma Vô Thiên trong Thần Ma Nghịch Mệnh căn bản đã không còn tồn tại!"
"Không thể tập hợp đủ Thần Ma Nghịch Mệnh thì không thể phát huy tất cả uy lực, thế thì làm sao nói đến chuyện nghịch thiên cải mệnh được?"
Cả người Lục Thần không nhịn được run rẩy, tâm thần run rẩy dữ dội, thân thể không tự chủ lui lại nửa bước.
Bộ Thần Ma mà hắn vẫn luôn liều mạng tìm kiếm, căn bản không thể thu thập đủ, một món cuối cùng căn bản không còn tồn tại?
Còn có chuyện nào khiến người ta sụp đổ hơn chuyện này sao?
Thật giống như tất cả cố gắng của bản thân đều không có ý nghĩa... Có thể, những người đã từng gây trở ngại cho hắn đang ở một nơi nào đó nhìn mình giãy giụa, nhưng lại chỉ giống như nhìn một tên hề đang vùng vẫy giãy chết!
"Ta không tin!" Lục Thần tức giận nói.
"Có tin hay không là tùy ngươi, ta không có lý do gì để lừa ngươi, dù sao ngươi cũng chỉ là một kẻ hấp hối sắp chết."
Lục Thần căm tức Thương Minh: "Tiền bối nhất quyết phải ngăn ta?"
"Đã biết chuyện về Thần Ma Nghịch Mệnh mà ngươi còn không từ bỏ?"
"Từ bỏ? Trừ khi ta chết, nếu không, trò chơi sẽ vĩnh viễn không kết thúc!"
Lời editor: Mỗi ngày 15c, 15c không thiếu ngày nào, cầu đề cử, cầu KP, cầu bao nuôi các đại thần ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!! Dạo này vắng bóng KP, vắng bóng đại thần muội buồn lắmmmmmmmmmmmmm... :huhu