Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Da thịt trắng nõn, dáng người uyển chuyển này khiến Lục Thần không khỏi chảy máu mũi.
Lê Vi quay đầu nhìn lại thấy ánh mắt trì trệ của Lục Thần, vội vàng nhét cho hắn một viên thuốc.
Mùi thơm ngát tan ra trong miệng, lúc này Lục Thần mới hồi phục ý thức, phát hiện Lê Vi căn bản không cởi quần áo, vừa rồi đều là ảo giác của mình.
"Thật xin lỗi, ta tưởng ngươi miễn dịch với ảo thuật của Hồ tộc..." Lê Vi cũng hơi xấu hổ, nghiêng đầu đưa một tờ khăn giấy qua: "Ngươi, ngươi lau máu mũi."
Lục Thần rất muốn mắng người, nữ nhân này là đồng bạn như heo sao! Bản thân chỉ có một cặp tai hồ ly thì làm sao miễn dịch được pháp thuật của Hồ tộc!
Tổ đội với nàng đúng là phải thường xuyên cẩn thận mới được.
Hương hoa nhài tản ra trong không khí, không lâu sau, tên vong hồn kia lắc lư ung dung đi tới, hắn đứng ở trước mặt Lục Thần và Lê Vi, lại không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ nhìn chằm chằm Lục Thần, cười ngây ngô một cái.
Lục Thần bị hắn nhìn đến mức hơi sợ hãi, "Hắn, hắn là một nam nhân, vì sao lại nhìn ta như vậy? Không phải nên nhìn ngươi sao?"
"Đồ vật mà mỗi người nhìn thấy trong Hồ Yêu huyễn cảnh cũng không giống nhau... Ta đoán có lẽ vong hồn không có hứng thú với thanh sắc khuyển mã, mà cảm thấy hứng thú với dương khí hơn một chút!"
Nếu nói tới dương khí, Lục Thần thật sự rất có thực lực, dù sao hắn cũng độc thân hơn hai mươi năm, huống hồ vừa rồi còn chảy máu mũi, đàn ông cường tráng, máu tươi càng thêm dương khí mười phần.
"Nhưng, nhìn sắc mặt vong hồn si mê như vậy, Vô Danh, chẳng lẽ hiện tại ngươi còn là... Đồng tử sao!"
Lục Thần phát hiện lần sau tuyệt đối không thể tổ đội với Hồ Yêu, khá lắm, tin tức tuyệt mật như vậy mà nàng cũng có thể biết!
"Ta... Dĩ nhiên không phải! Ta..."
Lê Vi cười một tiếng, Vô Danh cũng có thời điểm nói không ra lời.
"Được rồi, không cần giải thích, hiện tại ngươi có thể hỏi hắn."
Lục Thần đầu đầy mồ hôi, nhanh chóng tiến vào chủ đề: "Ngươi là ai, vì sao lắc lư một mình ở chỗ này?"
Vong hồn kia như bị phù phép, hắn ta đứng trước mặt Lục Thần, đôi mắt vằn vện tia máu kia sắp sửa trừng rớt ra khỏi tròng mắt. Hắn ta nhìn chằm chằm Lục Thần, biểu cảm trên mặt vô cùng kích động.
Nhưng hắn ta cũng chỉ có sắc mặt khoa trương chứ cũng không có hành động gì, thành thật đứng ở trước mặt Lục Thần.
Người nọ dùng giọng nói khô khốc khàn khàn, chậm rãi nói: "Ta, là, mồi nhử... Câu cá... Mồi nhử!"
"Minh Giới Chi Môn sắp mở ra, chắc chắn sẽ có, sẽ có rất nhiều người tiến vào, a a a a, dương khí, rất nhiều dương khí... Ta chính là... Mồi nhử!"
Lục Thần trợn tròn đôi mắt, cũng may vừa rồi bản thân không lộ mặt, nếu không sợ là không thể thiếu phiền phức.
"Người của các ngươi đâu?"
"Bọn họ, bọn họ đang ở xung quanh... Để ta dẫn bọn ngươi đi ra ngoài, để bọn họ có thể bắt lấy các ngươi!"
Lục Thần cau mày: "Trước đó các ngươi có từng thấy hai nam tử nhân loại trẻ tuổi hay không? Đại khái khoảng mười ngày trước."
"Rất nhiều nam tử nhân loại trẻ tuổi, đều bị, hút khô rồi..."
Trong mắt Lục Thần lập tức bốc lên lửa giận, Lê Vi kéo Lục Thần lại: "Vô Danh, ta đoán Minh Giới Chi Môn còn có cửa vào khác, người hắn nói cũng chưa chắc là Ngũ Huyền và Thiên Vẫn. Hai người kia thực lực không kém, đầu óc lại thông minh, sẽ không dễ dàng bị bắt như vậy."
"Thiên... Thiên Vẫn?" Ai ngờ vong hồn kia lại đột nhiên lên tiếng: "Các ngươi đang nói tới nhân loại dùng kiếm và Linh Ngự Giả dùng linh lực ngũ sắc sao? Bọn họ chạy..."
Ngũ Huyền và Thiên Vẫn chạy thoát? Cuối cùng Lục Thần có thể thở phào một hơi.
"Bọn họ chạy đi đâu?"
"Chạy về phía Quỷ Binh khu." Vong hồn nói xong, thân thể run rẩy giật mình.
Lê Vi thấy thế thì vội vàng nói: "Vô Danh, muốn biết cái gì thì nhanh lên một chút, không biết vì sao thời gian của Hồ Yêu huyễn cảnh ở chỗ này lại ngắn như vậy!"
Lục Thần gật đầu, tốc độ nói cũng nhanh hơn: "Tại sao các ngươi muốn mở ra Minh Giới Chi Môn? Mục đích của các ngươi là gì!"
"Cửu Trọng Thiên Minh Giới quá thiếu thốn tài nguyên, chúng ta phải xông ra khỏi Minh Giới! Bốn khu vực lớn đều đang gia tăng việc thu thập và chuyển hóa dương khí, cung cấp cho chúng ta sử dụng trong lúc chiến đấu, chúng ta muốn đến thế giới của các ngươi!"
Lục Thần trợn tròn đôi mắt, quả nhiên Minh Giới cũng có một hệ thống Cửu Thiên độc lập của bản thân!
Thương Minh từng nói, tử vong không phải kết thúc, mà là bắt đầu, lẽ nào chính là chỉ nơi này?
Thân thể vong hồn đã bắt đầu thử thoát ra khỏi khống chế.
"Là người nào đang giúp các ngươi thúc đẩy việc này!" Lục Thần hỏi.
"Ta, ta không, không biết..."
"Người đã chết ở Lục Trọng Thiên đều đến chỗ của các ngươi sao?"
"Phải! Chỉ là linh hồn của những người đã chết ít nhiều đều không trọn vẹn, trong Cửu Thiên có bao nhiêu người tình nguyện chết đi đâu? Nếu không cam lòng thì không thể thật sự đạt tới mức không còn tiếc nuối, bọn họ... Không phải, là chúng ta, chúng ta không còn là bản thân trước kia..."
"Minh Giới Chi Hoa ở đâu?"
"Ta không biết! Ta, ta... Thật là khó chịu..."
Lục Thần còn có quá nhiều vấn đề, nhưng Lê Vi đã kéo Lục Thần lại, lắc đầu với hắn: "Không còn kịp nữa rồi, dù hỏi hắn nữa thì cũng không hỏi được, ta phải thả hắn trở về, nếu không chắc chắn chúng ta sẽ bại lộ!"
Lê Vi vung tay lên, vong hồn đần độn kia đi ra từ trong bụi cây, đi chưa được mấy bước thì giật mình, quay đầu kỳ lạ nhìn bụi cây.
"Ừm? Sao ta lại ở đây?"
Hắn ta cảm thấy hình như có gì đó không đúng, đi tới kiểm tra bụi cây, nhưng tìm nửa ngày cũng không phát hiện có gì kỳ lạ, chỉ có thể giận dữ rời đi.
Lục Thần và Lê Vi đã rời khỏi đó vài trăm thước, lúc này đang trốn trong rừng cây cạnh bờ sông.
Hai người đều tỏ vẻ nặng nề.
"Hắn nói, người bị chết ở Lục Trọng Thiên đều ở Minh Giới, vậy nói cách khác, tất cả cường giả trong quá khứ, thậm chí là cường giả trong truyền thuyết đều ở chỗ này?" Lục Thần sợ hãi nhìn về phía Lê Vi.
Lê Vi thất thần gật đầu: "Vừa rồi hắn nói, những người đã chết đều ở chỗ này..."
"Lê Vi, ngươi làm sao vậy?" Lục Thần cảm giác được Lê Vi có gì đó không đúng.