Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Khi Lê Vi ngẩng đầu, trong đôi mắt của nàng đã tràn đầy nước mắt: "Ta, ta chỉ nghĩ đến, tộc nhân của ta..."
Nhưng rất nhanh sau đó, Lê Vi cầm được nước mắt, lắc đầu nói: "Ta không sao, trước tiên chúng ta nên phân tích tình thế trước mắt!"
"Việc này quan hệ trọng đại..."
Lục Thần đột nhiên cắt lời nàng: "Lê Vi, tộc nhân của ngươi làm sao vậy, có thể nói với ta một chút không, có lẽ chúng ta có thể làm được gì đó."
Lê Vi lắc đầu: "Chúng ta không làm được đâu, đã đi tới Minh Giới thì sẽ không thể sống lại, ký ức bị tẩy đi xây lại, bọn họ đã không còn là tộc nhân của ta..."
"Vô Danh, thật ra, Hồ tộc cũng không sợ chết, chúng ta đều sống cực kỳ lâu! Người sống mới cần gánh vác nhiều trách nhiệm hơn! Thù của Hồ tộc, ta chắc chắn sẽ báo!"
Thấy Lê Vi không chịu tiết lộ nhiều hơn, Lục Thần cũng chỉ có thể thở dài một hơi: "Lê Vi, nếu trong tương lai ngươi cần ta thì bất cứ lúc nào có thể tìm ta."
"Đó là đương nhiên, ngươi cũng đừng quên, ngươi nợ ta một món nợ ân tình!" Đôi mắt rưng rưng nước mắt của Lê Vi hơi mang theo một chút vui vẻ miễn cưỡng: "Được rồi, không nói chuyện của ta nữa."
Dựa vào tình báo nắm giữ được trước mắt, trước tiên ít nhất không có gì chứng minh Ngũ Huyền và Thiên Vẫn đã chết.
Mặt khác Minh Giới Chi Môn không chỉ có một chỗ ở nơi này.
"Không biết Minh Giới Chi Môn và điều dị thường trong chủ linh mạch của Thần Ma các ngươi có liên quan với nhau hay không... Nếu chủ linh mạch là Minh Giới Chi Môn viễn cổ mới xảy ra vấn đề, vậy lúc này có thể truy ngược lại đến bốn trăm năm trước!"
Lục Thần cẩn thận suy nghĩ một chút, nói: "Chắc cũng không liên quan tới nhau, thời gian hình thành đường hầm này cũng không dài như vậy."
Lê Vi lại nói: "Vậy cũng chưa chắc, nơi ngươi đi chẳng qua là con đường mà ta đã để lại ký hiệu, thật ra chúng ta chưa đi qua rất nhiều nơi, con đường có thể đi thông tới Tư Quá Nhai của Thần Ma Học Viện có thể mới được hình thành, nhưng chúng ta cũng không biết những đường hầm khác. Hơn nữa, cửa vào của Minh Giới Chi Môn cũng không chỉ có một chỗ!"
"Ừm, xem ra chuyện này còn cần điều tra một phen."
"Thực lực của đại quân Minh Giới rất khủng bố, tốt nhất chúng ta đừng xông vào, nếu có thể tìm được Thiên Vẫn và Ngũ Huyền thì có lẽ có thể sẽ có được nhiều thông tin hơn." Lê Vi đề nghị.
Lục Thần gật đầu: "Đúng vậy, trước tiên đi tìm bọn họ, dù sao nghĩ cách cứu viện hai người này cũng là nhiệm vụ hàng đầu."
"Bọn họ xông vào Vong Hồn khu, lúc này đang ở chỗ sáng, tốt nhất chúng ta đừng xông vào, thuận tiện sau này hành sự." Lục Thần nhìn về phía Lê Vi: "Vậy trước tiên đợi thời cơ, ta không tin đám vong hồn kia không cần nghỉ ngơi."
"Tốt!" Lê Vi gật đầu nói.
Hai người lại trở về bụi cây lúc nãy, lúc này vong hồn làm mồi nhử ở đằng xa đã đổi người rồi, vẫn đang lắc lư ở nơi xa.
Lục Thần và Lê Vi ẩn nấp ở chỗ này, lẳng lặng quan sát!
"Ở thế giới của chúng ta, hiện tại chắc là sáu giờ sáng." Lê Vi nói: "Ngươi xem tinh thần của tên kia rõ ràng không bằng tên trước đó, ta đoán thời gian của bọn họ ngược lại với chúng ta."
Lục Thần cũng chú ý tới điểm này, không biết lúc mười hai giờ trưa, bọn họ có thể càng uể oải hơn hay không.
Nhưng đúng lúc này, đằng xa xuất hiện mấy bóng dáng.
"Người sống?!" Lục Thần trợn tròn đôi mắt.
Đám người Lục Thần mới chú ý tới bọn họ, bọn họ đã vọt tới trước mặt tên vong hồn kia.
Một người trong đó tay cầm trường kiếm, đưa kiếm gác lên trên cổ tên vong hồn kia: "Nói! Có thấy một nữ hài mười sáu mười bảy tuổi tóc dài đi qua nơi này hay không!"
Vong hồn kia sợ đến mức cả người run rẩy: "Đại nhân, các ngươi là, là người sống, vì sao các ngươi lại đến chỗ chúng ta?"
"Ít nói nhảm, trả lời vấn đề của ta!"
"Nữ hài tóc dài mười sáu mười bảy tuổi... Để ta, ta suy nghĩ... À, ta nhớ ra rồi!" Vong hồn vừa rồi còn tỏ vẻ yếu đuối, đột nhiên đưa người về phía mũi kiếm!
Phập một tiếng, phần cổ của vong hồn kia xuất hiện một vết tích sâu đậm... Nhưng, nhưng không thấy có máu phun ra.
Hắn ta nhanh chóng lùi lại, mỉm cười với sáu bảy người tu tiên kia: "Chỗ chúng ta ngày nào cũng có nữ hài mười sáu mười bảy tuổi đi qua, ta không biết ngươi đang nói tới người nào. Ta xem, không bằng các ngươi đi tới Cấp Dương Lô tìm một chút, biết đâu có thể tìm được!"
Vừa dứt lời, xung quanh lập tức tuôn một lượng lớn nhân mã, ít nhất hai, ba ngàn người!
Đại quân này bao vây bảy người tu tiên kia.
"Lại có dê béo đưa tới cửa." Cầm đầu phe vong hồn là một tên nam tử Ngưu Đầu tộc, cao khoảng hai cao ba mét, trước ngực hắn ta cũng có huy chương, trước huy chương có sương mù màu đen quanh quẩn, không thấy rõ đẳng cấp.
Đôi mắt Lê Vi đột nhiên biến thành màu đỏ, sau khi cẩn thận quan sát một phen thì đọc lên chữ trên đó: "Minh Giới Đại Quỷ Tu bát tinh! Chức vị, Minh Quân đội trưởng."
Sau khi quan sát rõ ràng huy chương của đối phương, đôi mắt của Lê Vi trong veo trở lại, lắc đầu nói: "Không biết cuối cùng thực lực của Minh Giới Đại Quỷ Tu bát tinh đạt tới như thế nào... Nhưng cảnh giới của mấy người tu tiên kia cũng chỉ là Đại Đế Tu ngũ tinh, e rằng dữ nhiều lành ít!"
"Vô Danh, làm gì đây?"
"Nếu chỉ là thống lĩnh hai, ba ngàn người, ta đoán đẳng cấp Đại Quỷ Tu bát tinh chắc ngang với Đại Đế Tu bát tinh." Lục Thần suy đoán nói: "Không biết những người này có phải đến từ Thịnh Nguyên đại lục hay không, bất kể nói thế nào, bọn họ có thể biết một chút thông tin hữu dụng."
Ý của Lục Thần rất rõ ràng, hắn muốn cứu những người này.
"Vô Danh, vừa rồi khi ta sử dụng Hồ Yêu huyễn cảnh, rõ ràng cảm thấy linh khí ở nơi đây và linh khí chúng ta sử dụng không giống nhau, chiến lực của chúng ta ở chỗ này sẽ giảm bớt nhiều!"
Lục Thần gật đầu, hắn cũng không sợ chủng loại linh khí không hợp, dù sao thứ hắn đang dùng hỗn độn linh khí.
Thiên địa vạn vật đều xuất phát từ hỗn độn linh khí, nói chung Minh Giới cũng chạy không thoát khỏi phạm vi này, cho nên Lục Thần cũng không cảm thấy thực lực của mình sẽ bị ảnh hưởng.