Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Chỉ là phía đối diện có đông đảo cường giả Minh quân, không nói đến chuyện Lục Thần có thể nhanh chóng rút lui hay không, dù là có thể thắng lợi hay không thì cũng khó nói, dù sao bọn họ cũng hoàn toàn không biết gì về thực lực của Minh quân.
Đám người kia cũng không phải là Chiến Hồn trên Hồn Vũ Điện!
"Thực lực của ta không bị ảnh hưởng, chỉ là kẻ địch hơi nhiều, khó có thể phán đoán được thực lực... Đáng chết, chỉ có thể liều một phen!" Lục Thần mắng một câu, "Lê Vi, ngươi ở nơi này tiếp ứng..."
Lê Vi cắt lời Lục Thần: "Vô Danh, nếu ta giúp ngươi tranh thủ ba giây, ngươi có thể nghĩ cách cứu được bọn họ không?"
Lục Thần kinh ngạc nhìn về phía Lê Vi: "Nơi này có 2000 tới 3000 Minh quân, Hồ Tộc huyễn cảnh của ngươi có thể khống chế nhiều người như vậy sao?"
"Hồ Yêu huyễn cảnh không thể, nhưng không gian Hồ Yêu Huyễn Diệt có thể! Chẳng qua là ta đoán cũng chỉ có thể ảnh hưởng tới bọn họ nhiều nhất là mấy giây, nếu thời gian quá lâu thì ta chắc chắn phải mở Hồn Thể Hợp Nhất." Lê Vi giải thích.
Lê Vi cũng có kỹ năng ý cảnh!
Vậy chuyện này dễ xử lý hơn nhiều.
Lục Thần lập tức nói: "Ba giây đủ rồi!"
"Tốt, vậy ta chuẩn bị ra tay!"
Lê Vi mở ra trạng thái, đôi tai hồ ly màu trắng của nàng lập tức lớn hơn gấp đôi, dí dỏm khoát lên đỉnh đầu, đôi mắt biến thành màu nâu đỏ!
"Không gian Hồ Yêu Huyễn Diệt! Vô Danh, ra tay!"
Lục Thần nhanh chóng ra tay: "Tam Trọng Môn! Tẩy Nhĩ Cung Thính!"
...
Lúc này nhóm người tu tiên truy tìm thiếu nữ đang tập trung chú ý, đề phòng rất nhiều Minh quân ở xung quanh.
"Tam ca, chúng ta trúng mai phục!"
"Cái này, cái này... Chẳng lẽ Linh Nhi đã bị bọn họ hạ độc thủ, lão tử liều mạng với bọn họ!" Một nam tử trung niên bi phẫn đan xen, đôi mắt đỏ bừng.
Có lẽ nữ hai kia có quan hệ không cạn với hắn ta.
"Tam ca, hiện tại không phải là thời điểm hành động theo tình cảm, ở chỗ này thực lực của chúng ta không bằng bên ngoài, những người này thoạt nhìn cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, mọi người duy trì trận hình... Có thể chạy được người thì cứ chạy, trở về Thiên Tiên Bảo tìm viện binh!"
Lúc này, tên Ngưu Đầu thống lĩnh cười như điên, nói: "Viện binh? Ngươi cảm thấy nhóm các ngươi có cơ hội chạy sao? Bắt lại cho ta!"
Dứt lời, tên Ngưu Đầu một ngựa đi đầu, tay cầm chùy sắt khổng lồ đập tới.
Một tên người tu tiên chợt quát một tiếng, bóng dáng nhanh chóng di chuyển: "Nghiệt súc đừng vội kiêu ngạo, lão tử cũng là Đại Đế Tu bát tinh mà phải sợ ngươi sao! Thánh Phật Thiết Bích!" Sau đó hắn ta dùng quyền sáo kim loại để ngăn cản.
Ầm một tiếng, người tu tiên kia lại bị một kích này đập văng đi trăm mét, miệng phun ra mấy ngụm máu tươi, ngã xuống đất không dậy nổi!
"Lục đệ! Cái này, điều này sao có thể xảy ra! Lục đệ cũng là Đại Đế Tu bát tinh mà lại không tiếp nổi một kích thông thường như vậy?"
Ngưu Đầu Quỷ Tu cười nhạt: "Người nào nói cho ngươi biết, thực lực của ta tương đương với Đại Đế Tu bát tinh các ngươi? Đúng là nực cười!"
"Các ngươi được hưởng một lượng lớn tài nguyên, linh lực, tu luyện tới Đại Đế Tu bát tinh đúng là đơn giản như ăn cơm uống nước vậy, còn chúng ta phải coi chừng cái Minh Giới hoang vu này, mỗi một phần linh khí đều phải moi ra để dùng, cảnh giới tăng lên khó khăn cỡ nào, ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, dù linh lực của chúng ta tương đồng, nhưng nếu nói tới năng lực thực chiến, dù cho nơi này không phải Minh Giới thì ta cũng có thể miểu sát hắn!"
"Minh Giới chúng ta mới là những người nên được hưởng thụ tài nguyên tốt hơn! Chứ không phải là những tên phế vật các ngươi!"
"Còn đứng ngây đó làm gì, bắt đi hết cho ta!"
Lúc này, mấy người tu tiên đã bớt đi vài phần xung động trước đó, Ngưu Đầu Quỷ Tu đánh đòn cảnh cáo đã hoàn toàn thức tỉnh bọn họ.
Quỷ Tu chẳng những có chiến lực khủng bố, hơn nữa ở Minh Giới càng giống như cá gặp nước, bọn họ hoàn toàn không phải là đối thủ!
"Không hay, e rằng chúng ta phải chết nơi này..."
Đúng lúc này, đám Minh quân đột nhiên hỗn loạn, sát ý trong mắt những Minh quân này không còn sót lại chút gì, lập tức trở nên thất thần mê man.
Tiếp theo đó, ba cánh cửa đá đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mấy người này, sau đó trong cánh cửa truyền tới một lực hút, hút ba người đi.
"Nhị ca!"
Nhưng không chờ bọn họ đuổi theo, cửa đá lại mở ra, hút đi tất cả mấy người còn lại.
Ngưu Đầu Quỷ Tu tỉnh hồn lại đầu tiên nhanh chóng nhận ra điều gì đó, hắn ta gầm lên một tiếng, đánh thức những người khác dậy: "Bọn họ có giúp đỡ, lục soát cho ta!"
Vào lúc này, Lục Thần đã dẫn theo đám người này trốn đi không thấy tung tích.
Khi đã đi vào một khu rừng, đám người Lục Thần mới dừng lại, chắc đám Minh quân kia sẽ không đuổi kịp tới đây!
"Đa tạ hai vị ra tay giúp đỡ, tại hạ Thiết Mộc vô cùng cảm kích!" Trong mấy người của Thiên Tiên Bảo, một tên nam tử bốn mươi mấy tuổi ôm quyền với Lục Thần và Lê Vi.
Những người khác cũng rối rít cảm ơn.
"Một cái nhấc tay, không cần để ở trong lòng." Lục Thần nói: "Xin hỏi các ngươi đến từ đại lục nào?"
Mấy người kia nhìn lẫn nhau một cái, Thiết Mộc nói: "Chúng ta đến từ Thanh Trạch đại lục, tiểu huynh đệ, chẳng lẽ ngươi không đến từ Thanh Trạch đại lục? Vậy ngươi đến Minh Giới như thế nào?"
Trong lòng Lục Thần cũng có chút tính toán, xem ra những người này cũng không biết quá nhiều.
"Ta và bằng hữu của ta là người của Thịnh Nguyên đại lục, có bằng hữu đi lầm vào nơi đây nên qua đây tìm kiếm."
"Thịnh Nguyên đại lục? Thật ra ta có nghe qua, hình như tổng viện bên kia của các ngươi tên là Chúng Tiên Các đúng không?" Một người của Thiên Tiên Bảo nói.
"Đúng."
"Thật sự là Thịnh Nguyên đại lục..." Người nọ như có điều suy nghĩ: "Chỉ là, Thịnh Nguyên đại lục cách tinh đồ Thanh Trạch chúng ta rất xa, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở chỗ này."
"Chẳng lẽ cửa vào Minh Giới cũng không chỉ xuất hiện ở Thanh Trạch đại lục chúng ta?"
Cuối cùng những người này cũng đã hiểu rõ... Đương nhiên, mọi người lấy được tình báo khác nhau, nhưng có thể phản ứng lại nhanh như vậy, chứng tỏ mấy người của Thiên Tiên Bảo này cũng không quá ngu ngốc.