Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp ( Dịch Full )

Chương 1394 - Chương 1394: Viện Trưởng Trở Về (8/15)

Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp Chương 1394: Viện trưởng trở về (8/15)

Editor: Linh Tống

Phụ trách: Vô Tà Team

"Nhanh, đi nhanh!" Tiêu Chiến chậm rãi ngã xuống, hắn ta đưa tay, giục Sở Thiên và Diệp Phàm, lại thấy hai người đồng thời bộc phát ra linh lực kinh người.

Sư huynh và sư đệ nổ tung...

Ôi, hai kẻ ngu si kia, biết rõ dù dùng ra đòn sát thủ của mỗi người, cũng không thể thay đổi tình thế cuối cùng, nhưng còn không nghe lời khuyên... Cứ muốn chết ở chỗ này sao? Thật sự là... Rất ngu!

Lúc ngã xuống, Tiêu Chiến thấy được bầu trời màu đỏ sậm trên đỉnh đầu.

Nơi này là Minh Giới, ở chỗ này, thực lực của bọn họ đều giảm đi rất nhiều, uy lực ngọn lửa của mình cũng giảm mạnh, cộng thêm linh lực không thể khôi phục, đối phương có thể đơn giản phá vỡ đủ loại ưu thế... Đúng là vẫn phải thua.

Không ngờ, Tiêu Chiến ta quát tháo phong vân nhiều năm, cuối cùng vẫn đi tới phần cuối... Đinh Cuồng còn chưa ra tay giết người, nhưng cả người mình đã không thể nhúc nhích, chỉ chờ cuối cùng bị bắt!

Đối với Tiêu Chiến mà nói, điều này còn nhục nhã hơn việc trực tiếp bị giết chết!

"Đáng chết, ngay cả linh đan tự bạo cũng không làm được... Ở trong Minh Giới, linh đan của chúng ta bị hạn chế quá nhiều..."

Ngay lúc hắn ta muốn nhắm mắt lại, đột nhiên phát hiện hình như màu sắc trên bầu trời hơi thay đổi.

Bầu trời đỏ nhạt kia trở nên càng ngày càng đỏ, càng ngày càng đỏ... Dường như bầu trời bị ngọn lửa nhen nhóm.

Hắn ta hơi híp mắt lại, lại phát hiện một điểm đen đang dùng tốc độ khó mà tin nổi chạy về phía bên này.

Ngay lúc đó, dường như hắn ta nhìn rõ ràng hơn chút.

Một thân trường bào màu đen, trên có hoa văn rồng màu vàng, trường bào tung bay trong gió!

Mái tóc bạc trắng của hắn bay múa ở sau người, trong đôi mắt tuôn ra khói đặc màu xanh cuồn cuộn.

"Viện trưởng?" Tiêu Chiến gần như không dám tin vào hai mắt của mình...

Vân Hải, Ỷ Thiên ác chiến Khô Mộc, nhưng thực lực hai bên chênh lệch quá xa, trực tiếp bị Khô Mộc đánh trọng thương đẩy lui.

Khô Mộc cũng không sốt ruột, đi về phía hai người Vân Hải và Ỷ Thiên: "Thần Ma Học Viện các ngươi đúng là hơi thú vị, nhưng nói thật ra, học viên của các ngươi còn có khí phách hơn vị viện trưởng vô dụng kia của các ngươi, ít nhất bọn họ còn dám đánh, còn vị viện trưởng kia của các ngươi lại trực tiếp nhảy xuống sườn núi! Còn cần được một nữ nhân bảo vệ, thật khiến người ta cười đến rụng răng!"

Ỷ Thiên đỡ Vân Hải dậy, căm tức nhìn Khô Mộc.

Nhìn hai người này vẫn không chịu tỏ ra yếu kém, Khô Mộc cười lắc đầu: "Tinh thần của các ngươi đúng là khiến ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa, có điều ta rất kỳ lạ, cuối cùng các ngươi vẫn còn kiên trì vào điều gì? Đám người Thiên Tiên Bảo còn trông cậy vào việc được những người khác tới trợ giúp, còn Thần Ma Học Viện các ngươi, các ngươi còn có cái gì? Một người không nhìn thấy hy vọng, không thể nào còn ý chí chiến đấu cao như vậy."

Vân Hải lạnh lùng nói: "Thần Ma Học Viện chúng ta chỉ cần còn một người thì vẫn còn hy vọng!"

"Ngươi nói những người còn lại của các ngươi?" Khô Mộc mỉm cười: "Ngươi đừng tự lừa gạt mình, lần này tới đây toàn là tinh anh của học viện các ngươi, ngươi cũng đã thấy sự chênh lệch giữa chúng ta, ngay cả các ngươi mà cũng tan rã như vậy, vậy chúng ta cũng có thể đơn giản tiêu diệt những người còn lại!"

"Dù các ngươi đem thiên quân vạn mã tới đây thì cũng phải chết ở chỗ này, các ngươi sớm đã không còn chút cơ hội nào!" Khô Mộc từng bước tới gần: "Hai lão gia hỏa cũng không đủ dương khí, đúng lúc tay ta ngứa, mở sát giới chắc cũng không có vấn đề gì."

Đúng lúc này, Vân Hải, Ỷ Thiên đột nhiên nhìn thấy điểm đen ở phía chân trời kia.

Khi thấy điểm đen kia, hai người đồng thời sửng sốt trong một khoảnh khắc, sau đó nhìn nhau, đột nhiên đồng thời nở một nụ cười.

"Quả là thế!" Ỷ Thiên nói.

"Thật sự, nói thật, ta cảm thấy tên kia cũng không thể chết, dù muôn đời không người còn sống, nhưng... Ha ha ha, ta cảm thấy hắn sẽ không chết!" Vân Hải cười, nhưng khóe mắt lại chảy ra nước mắt: "Tiểu tử thối, đúng là khiến chúng ta lo lắng muốn chết!"

"Đúng vậy, buổi tối mấy ngày này ta còn len lén rơi lệ vì hắn, hiện tại suy nghĩ một chút, lại bị tên kia lừa!"

"Ngươi nói, hắn tới, chúng ta có hy vọng không?" Vân Hải hỏi.

"Ta thấy không, nhưng ai biết được, dù sao ngươi cũng biết, không thể dùng lẽ thường để suy đoán thực lực tên kia." Ỷ Thiên nói.

"Nhưng ta thật sự không nghĩ ra có phương pháp gì để phá giải cục diện hiện tại." Vân Hải lắc đầu.

Ỷ Thiên cười nói: "Thật ra, Thần Ma Học Viện hiện tại cũng không phải là Thần Ma Học Viện thật sự, chỉ khi hắn đứng ở chỗ này thì Thần Ma Học Viện mới thật sự là Thần Ma Học Viện!"

Vân Hải lại không có ý kiến về điều này.

Khô Mộc thì tỏ vẻ ngơ ngác, sao hai lão gia hỏa này lại đột nhiên biến đổi, hai người ngươi một câu ta một câu, nhưng nói xong thì mình lại hoàn toàn nghe không hiểu!

Nhìn ánh mắt của bọn họ, hoàn toàn giống như là đổi hai người khác!

"Các ngươi đang nói bậy nói bạ gì đó!" Khô Mộc có cảm giác như bị coi là đồ đần nên đặc biệt tức giận.

Vân Hải mỉm cười, nói với Khô Mộc: "Vừa rồi ngươi hỏi, chắc trong lòng các đệ tử Thần Ma Học Viện không có hy vọng? Thật xin lỗi, ngươi nói sai rồi!"

"Trong lòng chúng ta vẫn luôn có chút hy vọng!"

Khô Mộc tức giận nói: "Các ngươi sắp chết đến nơi, làm gì còn hy vọng! Thiên quân vạn mã tới cũng không cứu được các ngươi!"

Ỷ Thiên hừ lạnh một tiếng: "Ngươi nói sai rồi, người khác trông mong thiên quân vạn mã, còn chúng ta chỉ trông mong một người! Một người bị ngươi nói là kẻ hèn nhát!"

Ỷ Thiên vừa dứt lời, nhiệt độ của cả Vong Hồn bình nguyên đột nhiên tăng lên!

Ngay sau đó, một bóng đen ẩn trong hỏa diễm cuồn cuộn từ trên trời giáng xuống, đập mạnh trên mặt đất!

Ầm một tiếng, cả khu vực này giống như đều bị chấn động mạnh mẽ!

Sóng nhiệt lập tức quét ngang toàn trường, đẩy lui tất cả mọi người!

Khi tất cả mọi người xoay người nhìn về giữa sân, chỉ thấy một nam tử tóc trắng, cầm ngân thương trong tay, nửa ngồi trên mặt đất.

Tóc dài bay lượn, trong không gian hắc ám này, một vệt màu trắng này có vẻ càng bắt mắt hơn.

Bình Luận (0)
Comment