Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp ( Dịch Full )

Chương 1401 - Chương 1401: Vô Danh Không Kiến Thức (15/15)

Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp Chương 1401: Vô Danh không kiến thức (15/15)

Editor: Linh Tống

Phụ trách: Vô Tà Team

Lục Thần nhìn về phía năm người: "Ta hỏi lại, Lê Vi đang ở đâu!"

Nhớ tới nữ nhân kia, Lục Thần đau lòng một trận.

Vì giúp đỡ Thần Ma Học Viện cứu hai tự đệ tử, nàng đi vào mật đạo một mình, vì yểm hộ Lục Thần, nàng lại tình nguyện hy sinh bản thân.

Trên con đường hắn đi tới, bình thường đều là Lục Thần cứu người, duy chỉ có nữ nhân này là vì cứu hắn nên mới rơi vào hiểm cảnh.

Không nói đến việc có phải nhân tình hay không, chỉ cần nàng còn sống, Lục Thần chắc chắn sẽ dẫn nàng đi ra!

"Duy Ngã Độc Cuồng, ngươi rất mạnh, nhưng vậy thì sao!" Khô Mộc căm tức nói với Lục Thần: "Trong Minh Giới, Vong Hồn thành có thực lực yếu nhất, mà ngươi cũng chỉ đánh bại mấy vạn Minh Quân, đánh bại Hồn Sứ của Vong Hồn thành, nếu Hồn Vương của Vong Hồn thành ta tới đây, thậm chí ngươi còn không tiếp nổi một chiêu của hắn!"

"Chứ đừng nói tới là Quỷ Binh thành, Tiệm Linh thành và Diêm Vương điện!"

"Ta cũng không sợ nói cho ngươi biết, nữ nhân mà ngươi nói đã bị đưa đến Diêm Vương điện! Ta xem ngươi có bản lĩnh cứu nàng hay không!"

Nhai Tí hung hăng nói: "Ta biết ngươi sẽ không bỏ qua cho chúng ta, nhưng nữ nhân của ngươi cũng khó trốn khỏi vận rủi! Nhớ cho kĩ, Diêm Vương bảo ngươi canh ba chết, không ai giữ ngươi được đến năm canh!"

Lục Thần hừ lạnh một tiếng: "Đã như vậy, vấn đề cũng rất đơn giản!"

"Ta chỉ cần giết Diêm Vương!"

"Lão Hải, năm người này giao cho các ngươi, nhớ kỹ, đừng giết, các ngươi không giết chết bọn họ được." Lục Thần nói xong thì lao xuống mặt đất.

Lục Thần đã không còn lực lượng ra tay, nhưng thực lực của đám người Khô Mộc đã sụt giảm, lúc này cũng không cần hắn ra tay, các cường giả của ba viện đã sớm đói khát khó nhịn.

Một đám người lao ra từ ba viện, đi tới quần ẩu một trận.

Cái gì ba đại cao thủ, ba đại Hồn Sứ, cũng khó tránh khỏi vận mệnh bị đánh tơi bời.

Lúc này, con tin trên cột sắt đã được người cứu xuống, chỉ là quay đầu nhìn lại, cả Vong Hồn bình nguyên đã hoàn toàn thay đổi!

Khắp nơi là dấu vết sau khi dòng nham thạch chảy qua để lại, khe nứt to lớn mở ra một lỗ hổng lớn trên bình nguyên, vẫn còn có dung nham đang chảy vào trong vực sâu.

Lục Thần vừa trở về đã bị một đám người vây quanh.

"Viện trưởng! Thật tốt quá, ngươi còn sống!"

"Đừng đẩy, viện trưởng rất mệt mỏi."

Vân Hải đi tới bên cạnh Lục Thần, sau khi Lục Thần thấy hắn ta thì nói với Vân Hải: "Lão Hải, hiện tại ta không đánh nổi, chúng ta phải tạm thời rời khỏi Minh Giới."

Đúng lúc này, bên Thiên Tiên Bảo nhường ra một con đường, một lão giả đi lên trước, nghe đệ tử Thần Ma Học Viện đều gọi hắn là Vô Danh viện trưởng, hắn ta do dự một chút, cũng xưng hô theo: "Vô Danh viện trưởng, các chủ chúng ta muốn mời viện trưởng đi qua một lần, tay chân hắn bị chém đứt, thật sự hơi bất tiện."

Lục Thần gật đầu, dưới sự nâng đỡ của Ỷ Thiên và Vân Hải, đi tới trước mặt Hạc Hành.

Tuy Hạc Hành bị thương nặng, nhưng tay chân lại được bảo vệ, chỉ là xem ra cần thời gian điều trị.

"Vô Danh tiểu huynh đệ, tại hạ Hạc Hành, là các chủ Thiên Nhai các của Thiên Tiên Bảo, cũng là sư phụ của đám Thiết Mộc..."

Lục Thần ôm quyền nói: "Hạc Hành các chủ, chuyện của Thiết Mộc đại ca, cũng xin ngươi hãy nén bi thương."

Hạc Hành thở dài một hơi: "Việc này để sau hãy nói, ngược lại còn cần bàn bạc việc bên Minh Giới!"

"Ta thấy trạng thái của Vô Danh tiểu huynh đệ không tốt, nơi đây không thích hợp ở lâu, chúng ta cần nhanh chóng rút khỏi Minh Giới, nhưng Thịnh Nguyên đại lục và Thanh Trạch đại lục cách nhau khá xa, nếu chúng ta tự trở về, rất khó cùng bàn việc này, nếu có thể, ta muốn mời Vô Danh huynh đệ tới Thanh Trạch đại lục của ta một chuyến..."

Lục Thần cau mày, hắn trở về Thần Ma Học Viện là tốt nhất, nhưng một mặt khác, Thần Ma Học Viện ở Thịnh Nguyên đại lục chỉ có thể được coi là nổi tiếng, chứ không thể nói là có uy vọng.

Việc Minh Giới Chi Môn mở ra cũng không phải là chuyện mà một mình Thần Ma Học Viện có thể ngăn cản.

Mà Thiên Tiên Bảo thì lại khác, địa vị của bọn họ ở Thanh Trạch đại lục không khác Chúng Tiên Các là bao, cũng xem như là tổng viện của Thanh Trạch đại lục, chắc chắn có thể lên tiếng được.

"Vô Danh huynh đệ, ta biết hiện tại ngươi rất muốn trở về học viện, dù sao Thần Ma Học Viện cũng bị tổn thương, thế nhưng..." Hạc Hành thấy Lục Thần do dự, tiếp tục nói: "Thế nhưng nếu Minh Giới thật sự xâm lấn Dương Giới, vậy chuyện đó cũng không chỉ đơn giản là liên quan tới ba học viện chúng ta."

"Vô Danh huynh đệ, việc này thật sự cần chúng ta đồng tâm hiệp lực lại để đối phó! Lại nói, dù không có thu hoạch, Hạc Hành ta cũng có thể đảm bảo, chắc chắn sẽ dẫn Vô Danh huynh đệ trở về Thịnh Nguyên đại lục."

Lục Thần suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu: "Tốt, ta đi với các ngươi! Thiết Mộc đại ca vì ta mà chết, tất nhiên ta muốn tính rõ món nợ này với bọn chúng!"

"Áp giải cả mấy Minh quân này tới Thiên Tiên Bảo đi!"

Dao Hà cũng đã đi tới: "Hạc Hành tiền bối, nếu các ngươi không ngại ta cản trở thì ta cũng muốn đi cùng."

"Lê Vi là tỷ tỷ tốt của ta, không tìm được nàng thì ta quyết không từ bỏ!"

Lục Thần nhìn về phía Dao Hà, nói: "Dao Hà viện trưởng, chỉ cần Lê Vi còn sống, chắc chắn ta sẽ cứu nàng ra!"

Hạc Hành cũng nói: "Mời hai vị kia cùng rời đi với chúng ta, động tác của mọi người cũng phải nhanh lên một chút, tránh để cho viện binh của bọn chúng cảm nhận được. Vừa rồi động tĩnh ở nơi này cũng không nhỏ, nghe tên Hồn Sứ kia nói, hình như Hồn Vương của bọn chúng sắp trở về thành, nếu thật sự gặp phải, có lẽ sẽ cực kỳ phiền phức."

Lục Thần nhanh chóng giải thích rõ ràng với đám người Vân Hải, dặn dò thêm vài câu, chắc chắn phải chờ tin tức của mình, sau đó lập tức rời đi theo đám người Thiên Tiên Bảo.

Lục Thần vừa đi theo người của Thiên Tiên Bảo, chuẩn bị rời đi, Diệp Phàm, Sở Thiên cõng Tiêu Chiến, ba người bước nhanh đuổi kịp Lục Thần.

"Viện trưởng, sư bá bảo chúng ta đi theo ngươi." Nói xong, Diệp Phàm liền đến đỡ Lục Thần.

Vừa mới đỡ, Diệp Phàm đã cảm thấy cánh tay trầm xuống, xem ra hiện tại viện trưởng đang ráng chống đỡ để chạy đi, thật ra đã sớm vô cùng suy yếu.

Bình Luận (0)
Comment