Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Thần suy nghĩ một chút, xem ra đám người Vân Hải lo lắng cho mình, dù sao hiện tại bản thân cũng gần như không có sức chiến đấu.
"Cũng tốt, nhưng hai người các ngươi thì thôi, còn Tiêu Chiến tới đây làm gì?" Lục Thần nhìn Tiêu Chiến, vẻ mặt ghét bỏ.
"Vân Hải sư bá không bảo hắn tới, nhưng Tiêu Chiến chết sống muốn đi theo, ta cũng nói với hắn, dẫn theo tên phế vật như hắn không có ích gì, nhưng hắn lại không nghe." Sở Thiên nói đúng sự thật.
Tiêu Chiến cực kỳ xấu hổ: "Mẹ nó, các ngươi cũng quá thực tế, Diệp Phàm, ta vì cứu ngươi nên bị thương! Hiện tại ta chỉ bị thương, còn chưa có chết đâu! Chờ ta hồi phục sẽ có tác dụng!"
"Chờ đến khi ngươi hồi phục, phiền người cõng ta từ Thanh Trạch đại lục trở lại Thịnh Nguyên đại lục!" Sở Thiên không vui nói: "Nặng như vậy! Ngươi bảo ta vác một mỹ nữ thì cũng thôi đi, còn cõng gia hỏa nhà ngươi thì thật đúng là chịu tội!"
Ba tên này không đấu võ mồm một chút sẽ cảm thấy cả người khó chịu.
Vì phòng ngừa nhiều Minh quân hơn đến đây, ba viện nhanh chóng đưa học viên bị thương của mình đi, Thiên Tiên Bảo còn phải dẫn theo tù binh bắt được, thi thể Thiết Mộc, nhanh chóng lui lại...
Nửa giờ sau, một đội Minh quân một triệu người vội vã chạy tới Vong Hồn bình nguyên.
Sau khi bọn họ nhìn thấy cảnh tượng hỗn độn ở đây đều sợ hãi.
Trong đại quân có hai con Độc Giác Hắc Long nằm trên mặt đất, trên người chở theo một cỗ kiệu.
Một vong hồn Ma tộc nhảy lên lưng rồng, đi tới trước cỗ kiệu, nhẹ giọng nói: "Nhìn vết tích trên mặt đất, bọn họ đã đi được một khoảng thời gian..."
Bên trong truyền ra một giọng nói trầm thấp: "Duy Ngã Độc Cuồng... Lại có thể bò ra ngoài từ trong Vạn Kiếp thâm uyên, còn lấy được sức mạnh của Minh Giới Địa Hỏa... Hừ hừ, hơi thú vị..."
"Hồn Vương đại nhân, có muốn đuổi theo hay không? Hay là... Thuộc hạ tiến vào Dương Giới đánh chết hắn?"
Bên trong vang lên một giọng nói thản nhiên: "Đuổi theo? Không cần thiết, trên tay chúng ta còn giữ nữ nhân của hắn, ta tin tưởng sớm muộn hắn cũng sẽ trở lại."
"Huống hồ, Vạn Cổ Hồn Điện sắp mở ra, cái này mới là chuyện quan trọng nhất, bất cứ chuyện gì khác cũng không thể làm lỡ việc này! Hiện tại tam Hồn Sứ người thì chết, người thì bị bắt làm tù binh, người có thể dùng được bên cạnh ta không còn nhiều, Ma Yểm, ngươi hãy ở lại bên cạnh ta!"
"Vâng! Ma Yểm lĩnh mệnh!"
...
Lục Thần và Dao Hà, mỗi người dẫn theo vài tên đệ tử, đi theo người của Thiên Tiên Bảo tới điểm truyền tống của bọn họ.
Dung Nhi cũng đúng lúc đang ở đó, lúc này đang ở khiêm tốn thỉnh giáo Diệp Phàm, Diệp Phàm tập trung đỡ Lục Thần, câu được câu không, hình như không quá muốn để ý tới Dung Nhi.
Dung Nhi hơi sợ Lục Thần, cũng không dám hỏi nhiều mà lập tức chạy về, thoạt nhìn có vẻ rất ủy khuất.
Lục Thần khẽ nhíu mày: "Diệp Phàm, hình như nha đầu kia thích ngươi."
Diệp Phàm cau mày: "Viện trưởng ngươi đừng nói càn, người như ta làm gì có người nào thích."
Lục Thần lắc đầu, "Diệp Phàm, viện trưởng là người từng trải, ngươi phải tin tưởng ánh mắt của ta, chắc chắn nàng thích ngươi, nha đầu kia cũng không tệ, học viện cũng không phản đối các ngươi song tu."
"Thật vậy sao?" Diệp Phàm nhìn về phía Lục Thần: "Viện trưởng, nói như vậy, trước đây chắc chắn ngươi có không ít hồng nhan tri kỷ đúng không! Nhưng sao ta lại chưa từng thấy?"
"Ha ha ha, hồng nhan tri kỷ... Cái này hả, nói như thế nào đây, ai, một lời khó nói hết!" Lục Thần phát hiện học viên thật sự không khách sáo với hắn, trực tiếp tung ra vấn đề sắc bén như vậy, làm hắn phải vội vàng chuyển chủ đề.
Cũng may phía trước đã sắp đến cửa ra.
"Thanh Trạch đại lục..." Lục Thần, Diệp Phàm, Sở Thiên, Tiêu Chiến đồng thời cảm khái không thôi, sắc mặt hoàn toàn giống nhau, đều tràn đầy chờ mong.
Dao Hà ở bên cạnh thấy thế lập tức lắc đầu.
Nếu nói tới chuyện không kiến thức, Vô Danh viện trưởng và học viên của hắn thật sự không khác nhau nhiều... Đều chưa từng đi ra khỏi Thịnh Nguyên!
Ngũ Huyền và Thiên Vẫn theo đội ngũ Thần Ma quay về Thần Ma Học Viện, dọc theo đường đi hai người cũng không nói gì.
Vân Hải thấy hai người như vậy, đi tới bên cạnh bọn họ, "Sao vậy? Lần này biết ngoan rồi?"
Thiên Vẫn cúi đầu, "Sư bá, chúng ta... Là chúng ta hại mọi người, hại Lê Vi tiền bối, Thiết Mộc tiền bối!"
Vân Hải mỉm cười, vỗ vai Thiên Vẫn, "Tuy hai người các ngươi không nói câu nào, trực tiếp tiến vào Minh Giới thật sự không thích hợp, nhưng các ngươi không cần chịu tất cả trách nhiệm."
Ỷ Thiên cũng đi tới, "Sớm muộn gì Minh Giới Chi Môn cũng mở ra, các ngươi phát hiện đúng lúc cũng là chuyện tốt, việc này là việc lớn liên quan đến toàn bộ Lục Trọng Thiên, cũng may các ngươi kịp phát hiện, chúng ta mới có thời gian chuẩn bị sớm. Huống hồ, bây giờ số người thương vong đã là nhỏ nhất."
Ngũ Huyền thở dài một hơi, "Ỷ Thiên sư bá, chúng ta, ôi, hiện tại chưa biết sự sống chết của Lê Vi tiền bối, ta và Thiên Vẫn khó chối tội!"
Vân Hải hơi híp mắt lại, "Lê Vi viện trưởng gặp nguy hiểm vì Thần Ma Học Viện chúng ta, tất nhiên chúng ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào cứu nàng ra! Nhưng so với việc hai người các ngươi tiếp tục tự trách, không bằng nghỉ ngơi cho khỏe..."
"E rằng Minh Giới và Dương Giới chắc chắn sẽ có một trận tranh đấu, đến lúc đó còn cần sức lực của hai người các ngươi!"
Thiên Vẫn và Ngũ Huyền nhìn nhau, nghiêm nghị gật đầu, "Chắc chắn hai người chúng ta sẽ dốc hết sức ứng phó, lấy công chuộc tội!"
...
Lối vào Minh Giới của Thanh Trạch đại lục cũng nằm sâu trong lòng đất.
Thế nhưng, bên kia lối vào Minh Giới đã có mấy trăm người tu tiên canh gác, từ lần trước có tín sứ Minh Giới truyền tin, Thiên Tiên Bảo đã phái người phong tỏa nơi đây.
Thủ vệ thấy người Thiên Tiên Bảo đi ra, vội vàng tiến lên đón.
Đoạn đường này, tinh thần Lục Thần sa sút, Hạc Hành cũng bị trọng thương, mấy vị đạo sư Thiên Tiên Bảo trò chuyện ngắn gọn với thủ quân một lúc, lại tiếp tục chạy đi.
"Mọi người chú ý một chút, vừa trải qua trận chiến với Minh Giới, bây giờ chúng ta phải nhanh chóng chạy tới mặt đất."
Diệp Phàm phát hiện viện trưởng càng ngày càng suy yếu, hai mắt sắp không mở nổi.
Hành quân gấp gáp như vậy, chắc chắn viện trưởng không chịu nổi, hắn ta trực tiếp cõng Lục Thần đi theo đội ngũ.