Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Rời khỏi địa đạo, đám người Diệp Phàm phát hiện trước lối ra Minh Giới Chi Môn cũng có rất nhiều thủ vệ canh gác.
"Hình như lối vào Minh Giới của bên bọn họ đã sớm bại lộ." Sở Thiên nói, "Bên này ký hiệu là cửa ra số 3, nói vậy còn có cửa ra khác nữa."
Tiêu Chiến nói, "Bên chúng ta cũng có rất nhiều lối rẽ, xem ra lối vào ở Tư Quá Nhai chỉ là một cái trong số đó."
Sở Thiên nhíu mày, "Tuy nói cửa ra rất nhiều, thế nhưng nếu Minh Giới khai chiến, đến lúc đó chỉ sợ học viện chúng ta cũng sẽ trở thành khu giao chiến..."
Diệp Phàm gật đầu, "Không ngờ lại gặp việc như thế ở Lục Trọng Thiên, hay là chờ viện trưởng nghỉ khỏe, lại bàn bạc."
Chẳng mấy chốc đã có đệ tử Thiên Tiên Bảo đến đây nghênh đón đội ngũ, bọn họ mở vài tọa kỵ, đám người lên tọa kỵ đến tổng bộ Thiên Nhai các trước.
Diện tích của Thanh Trạch đại lục và Thịnh Nguyên tương đương nhau, cũng là một tinh cầu độc lập, có đại lục và hải vực của riêng mình.
Thế nhưng Thanh Trạch đại lục càng rải rác hơn, vùng biển rộng lớn chia đại lục thành mấy khu vực.
Cũng vì địa hình khác nhau, cách quản lý của Thiên Tiên Bảo và Chúng Tiên Các khác nhau.
Tổng bộ Chúng Tiên Các chỉ có mỗi Nhàn Vân sơn, Thiên Tiên Bảo lại có bát đại phân bộ, phân tán ở vài cái đại lục, cũng dễ dàng quản lý.
Thiên Nhai các là một trong tám phân bộ của Thiên Tiên Bảo, có khu vực quản lý nhỏ nhất trong tám phân bộ, tổng bộ được dựng ở một hòn đảo không hề nhỏ.
Lối vào Minh Giới số ba cách tổng bộ Thiên Nhai các không xa, không đến nửa giờ, đám người đã bước xuống hải đảo.
Sau đó bên Thiên Nhai các lập tức đưa thương binh đi trị liệu, cũng nhanh chóng có người đến sắp xếp cho đám người Lục Thần, Dao Hà.
"Mấy vị đồng đạo, các chủ dặn dò, hiện tại trạng thái của Vô Danh viện trưởng không tốt, cần được nghỉ ngơi, mời mấy vị theo ta đi vào khu nghỉ ngơi, chờ ngày mai lại cùng bàn đối sách." Một nam nhân trung niên nho nhã lễ phép nói.
Dao Hà ôm quyền nói, "Vậy làm phiền Tiên Sư."
Địa vị của Thiên Tiên Bảo tương đương với Chúng Tiên Các, nếu là lúc thông thường, đệ tử nơi này cũng giống với đệ tử Chúng Tiên Các, Dao Hà cũng cần xưng hô một tiếng Tiên Sư.
Không ngờ nam nhân trung niên kia mỉm cười, "Dao Hà viện trưởng, Tiên Sư thì ta không dám nhận, chỉ là Đại Đế Tu cửu tinh, sao dám xưng ‘Tiên’? Tại hạ Xuyên Hà, các vị có việc gì cứ trực tiếp tìm ta là được."
Đám người Diệp Phàm rất có hảo cảm với Xuyên Hà này, ít nhất không giống đám người Chúng Tiên Các kia, nào là Tiên Sư, Tiên Vương, Tiên Tôn, cứ làm như mình đã phi thăng vậy.
Đám người được đưa tới một tiểu viện u tĩnh, tạm thời ở lại nơi này.
Lục Thần đã có Tiểu Lục chăm sóc, đám người Diệp Phàm cũng quay về gian phòng của mình nghỉ ngơi.
Đêm khuya, Dao Hà ra khỏi phòng, thấy Sở Thiên đang ngồi ở trong sân.
"Dao Hà tiền bối." Sở Thiên thấy Dao Hà, vội vàng đứng lên.
"Sở Thiên, vẫn chưa ngủ sao?"
"Ta không buồn ngủ... Dù sao nơi đây cũng là địa bàn của người khác, viện trưởng hôn mê, Diệp Phàm và Tiêu Chiến đều bị thương, có ta trông coi sẽ tốt hơn."
Dao Hà quan sát Sở Thiên, hài tử này tâm tư đủ tỉ mỉ, thực lực lại mạnh, "Đệ tử Thần Ma Học Viện thật sự bất phàm."
"Dao Hà tiền bối quá khen. Được rồi, tiền bối, đã trễ thế này, sao ngươi còn chưa nghỉ ngơi?"
Dao Hà thở dài một hơi, ngồi xuống, "Ta không ngủ được. Đến bây giờ vẫn chưa biết tung tích của Lê Vi..."
"Dao Hà tiền bối, ngươi phải tin tưởng viện trưởng chúng ta, hắn nói sẽ cứu Lê Vi tiền bối, chắc chắn sẽ không nuốt lời."
"Ta tin hắn, chỉ là, ta chỉ cảm thấy kỳ quái, những người khác đều bị làm con tin, chỉ có Lê Vi bị đưa đến Diêm Vương điện, vì sao bọn họ lại phân biệt đối xử như vậy chứ."
Nói đến đây, Sở Thiên cũng cau mày, "Chẳng lẽ, Lê Vi tiền bối còn có tác dụng khác với bọn họ..."
"Đúng vậy, ta cũng lo lắng điểm này."
Sở Thiên suy nghĩ một chút, nói, "Dao Hà tiền bối, nếu thật sự là như vậy, vậy cũng là chuyện tốt, bọn họ sẽ không vội hại Lê Vi tiền bối."
Vẻ u sầu trên mặt Dao Hà không hề giảm bớt, thở dài một hơi, "Ta đã nghĩ đến điều ngươi đã nói, thế nhưng, cứ vậy độ khó khi nghĩ cách cứu viện nàng cũng sẽ trở nên lớn hơn."
"Chẳng lẽ thật sự phải như Vô Danh đã nói, đi giết Diêm Vương Ma Tôn?"
Bốn khu vực của Minh Giới, thực lực một tầng mạnh hơn một tầng, dù là Vong Hồn thành, bây giờ bọn họ cũng chỉ đánh bại tam đại Hồn Sử, nếu muốn cứu người ở trong Diêm Vương thành, độ khó quá lớn.
Mặc dù Lục Thần đã hứa hẹn, thế nhưng cứ nghĩ đến độ khó khi cứu viện, Dao Hà lại không thể chợp mắt nổi.
Dao Hà nhìn thoáng qua phòng Lục Thần, lúc này nơi đó còn sáng đèn, Lục cô nương đang bận rộn sắc thuốc.
Lục Thần không thể dùng đan dược khôi phục, thế nhưng có một vài loại thảo dược lại có thể điều trị tình trạng của hắn, tuy hiệu quả quá nhỏ, thế nhưng Lục Y Y chưa từng dừng cố gắng.
"Vô Danh, ngươi thật sự có thể cứu Lê Vi sao?" Dao Hà than nhẹ một tiếng, quay về gian phòng của mình.
...
Ngày hôm sau, Lục Thần ngủ một giấc khôi phục rất nhiều, bây giờ trạng thái dễ mệt mỏi không mạnh mẽ như trước, đã khôi phục nhanh hơn trước đây nhiều.
Chẳng mấy chốc, Xuyên Hà đã tới cửa, nói là tám các chủ của Thiên Tiên Bảo, toàn bộ quản lý cấp cao của mỗi học viện đã được Hạc Hành mời tới, mời mọi người đến Thiên Nhai nghị sự đại điện cùng bàn việc lớn.
Lục Thần đẩy cửa ra, phát hiện đám người Diệp Phàm đã chờ ở trong tiểu viện.
"Viện trưởng."
Lục Thần gật đầu, "Đi thôi, đại chiến sắp đến, chúng ta phải giành giật từng giây!"
Mọi người được Xuyên Hà hướng dẫn, đi tới Thiên Nhai nghị sự đại điện ở trong đảo.
Lúc này, trong đại điện đã không còn chỗ ngồi, ít nhất cũng có trên vạn người, bởi nhân số quá nhiều, rất nhiều người đều không có chỗ ngồi, chỉ có thể đứng bên ngoài.
Hạc Hành nhìn thấy Lục Thần từ xa, cùng hai gã đệ tử bước nhanh tới nghênh đón.
"Vô Danh huynh đệ, khôi phục được chứ?"
Lục Thần nhìn Hạc Hành một chút, tứ chi của gia hỏa này đều được nối liền, xem ra y thuật của Thiên Tiên Bảo rất tốt.