Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Nàng đã không còn sức để kêu nữa, chỉ có nước mắt chảy dài.
“Vô Danh, ngươi... Ngươi thật là ngu... Ngươi... Không được chết!”
Minh quân đã sớm biết Liệt Diễm Phần Thiên của Lục Thần lợi hại, cho nên sắp xếp chiến trận rất dài, là vì đề phòng Lục Thần dùng một mồi lửa thiêu chết một đám người.
Ngay cả giao thủ, cũng là từng nhóm đến từng nhóm!
“Người này nắm giữ thuộc tính Địa Hỏa, cực kỳ khắc chế chúng ta, trước hết cho người làm tiêu hao một phen!” Giọng nói kia từ tốn nói.
Nói cũng kỳ quái, tuy nói giọng nói của hắn ta gần trong gang tấc, thế nhưng không ai nhìn thấy hắn ta ở nơi nào.
Đương nhiên, cũng không ảnh hưởng tới việc Minh quân nghe theo điều khiển của hắn ta.
“Thể lực là nhược điểm của hắn, dù hắn không bị Minh Giới ảnh hưởng, chỉ cần hao hết thể lực của hắn thì có thể nhẹ nhõm đánh giết!”
Một tên Quỷ Tướng ôm quyền nói, “Thuộc hạ hiểu.”
Sau đó hạ lệnh, “300 người một tổ, từng đội làm tiêu hao, bắt đầu từ đội thứ nhất, đừng cho hắn tới gần nơi này!”
Lúc này có một đội quỷ binh nhào về phía Lục Thần.
300 người, thật ra cũng không phải một con số nhỏ, nhưng cân nhắc đến thực lực của Lục Thần, đã không thể ít hơn nữa.
Đây vẫn chỉ dùng để tiêu hao thể lực của Lục Thần!
Đột nhiên, một tên Đại Quỷ Tu nhất tinh nhào tới trước mặt Lục Thần, Lục Thần đang muốn đâm tới một thương, đột nhiên sững sờ một thoáng.
Người này... Hắn biết!
Trước đây mới tới Lục Trọng Thiên, hắn bị nhốt ở hải đảo, qua một tháng sinh tồn nơi hoang đảo, sau đó được đệ tử Thánh Vũ Học Viện cứu đi.
Mà người trước mặt này, chính là một người trong Thánh Vũ Học Viện, cũng là hắn ta đồng ý cho Lục Thần ngồi tọa kỵ của bọn họ!
Lục Thần vội vàng xoay người một cái, lực lượng biến mất, còn mình thì vọt sang một bên.
Hắn khiếp sợ nhìn người kia. Mà người kia lại như hoàn toàn không biết Lục Thần, hoặc có lẽ hắn ta biết Lục Thần, lại hoàn toàn không nhớ rõ hai người đã từng gặp nhau.
Khi Lục Thần lại nhìn về phía những người khác, đột nhiên tìm được mấy khuôn mặt cũng coi như quen biết trong đấy...
Một nhóm đệ tử Thánh Vũ Học Viện kia, đã... biến thành Minh quân sao? Bọn họ... Đã chết trận nơi sa trường!
Chẳng thể trách dùng đám người này đi ra chịu chết, thì ra bọn họ vốn là người Dương Giới, chết cũng không đáng tiếc.
“Duy Ngã Độc Cuồng, chết cho ta!” Những người kia sát ý nồng nặc, liên tục đánh ra mấy đạo kiếm khí.
Mấy lần Lục Thần muốn ra tay, lại vẫn không có cách gì xuống tay.
Nhưng hắn càng không đánh trả, đối phương lại càng ép rất gắt, không giết những người này, Minh quân sẽ không phái ra những người khác... Mặc dù thể lực của hắn đã không còn là trở ngại, nhưng cho dù là ai, chỉ sợ cũng không chịu đựng nổi chiến thuật này của đối phương!
Cứ tiếp tục như vậy, hắn quả thật không chống đỡ nổi tới lúc cứu Lê Vi.
“Giết!” Tên đệ tử kia đâm tới một kiếm.
“Thương Đạo. Bách Chiến Phá Quân!” Lục Thần cắn răng, đâm ra một thương, trực tiếp xuyên thủng trái tim của người nọ, trong cơ thể hắn ta hơi nổi lên ánh lửa, chính là hồn thức bị Địa Hỏa thiêu đốt...
Trong một tích tắc đó, hình như hắn ta thanh tỉnh trong phút chốc, hắn ta nhìn về phía Lục Thần, mỉm cười, “Vô Danh viện trưởng, ta biết ngươi sẽ đến... Cám ơn ngươi giải thoát cho ta, ta không muốn trở thành con cờ của bọn họ, thế nhưng mà ta... Thật xin lỗi... Còn nữa, thật nhớ món cá nướng của ngươi, sau này không có cơ hội nữa...”
Dứt lời, thân thể người kia bị Địa Hỏa đốt thành tro tàn!
Lục Thần cố nén bi thương, trong mắt bi thương đan xen với lửa giận, “Diêm Vương Ma Tôn, lão tử nhất định muốn đích thân giết ngươi!”
Bách Chiến Thiên Quân Phá vốn công kích nhiều lần, nhưng “vô thức” của Lục Thần đã dày công tôi luyện, một kỹ năng đã được hắn biến thành nhiều lần kỹ năng.
Dưới Địa Hỏa và Ngân Đảm, vong hồn bị đánh ngã đều bị hóa thành tro tàn!
Bên này còn chưa có đánh xong, nhóm hồn binh thứ hai lại giết tới.
Lục Thần muốn thoát khỏi bọn họ, phóng tới trận địa địch, nhưng hình như trước mặt có một đạo kết giới không nhìn thấy, khiến hắn không thể xông phá!
“Duy Ngã Độc Cuồng, ngươi không giết bọn họ liền muốn cứu người sao? Nghĩ gì thế?!” Giọng nói kia mang theo giọng điệu hài hước.
Một nhóm lại một nhóm hồn binh ngã xuống, lại có một nhóm lại một nhóm hồn binh xông lên.
Tóc trắng của Lục Thần đã bị nhuộm đỏ, trường thương trong tay đã đánh giết biết bao hồn binh!
“Duy Ngã Độc Cuồng, ta muốn xem ngươi đến cùng có thể chống đỡ bao lâu! Tiếp tục! Mài chết hắn mới thôi cho ta!”
10 phút, 20 phút, 1 giờ...
Giết chóc, vô tận giết chóc, không thể quần sát phạm vi lớn, Lục Thần chỉ dùng quần sát phạm vi nhỏ.
Phân thân, thiểm xạ, Linh Năng Pháo, Siêu Việt Xạ Kích... Thậm chí Vô Quang Thiên Viêm Trụ, kỹ năng của Lục Thần tầng tầng lớp lớp!
Nhất là phân thân, thực lực cực mạnh, có thể một mình đảm đương một phía, hóa giải áp lực cực lớn cho Lục Thần.
Chỉ vì Lục Thần là công kích thả, Liệt Diễm Phần Thiên, Hỏa Lực Áp Chế, Thánh Liên Kiếm Tâm, Sáng Thế của Lục Thần, hoặc là tiêu hao quá lớn, hoặc là độ linh hoạt không được tốt, cho nên không thích hợp để sử dụng.
Chỉ sợ ngay cả Minh quân cũng không nghĩ đến, Vô Danh lại có nhiều kỹ năng như vậy, lại có thể chống đỡ lâu như thế.
Đội ngũ 300 người, ở trước mặt hắn căn bản không chống đỡ được bao lâu, lập tức bị giết hết.
Nhưng Minh quân thắng ở nhiều người!
“Tên này! Hổ Mục, để đội thứ hai từng nhóm lên, 3000 người một tổ!”
“Vâng! Đội thứ hai, 3000 người một tổ, giết hắn!”
Đối thủ lần này mạnh hơn trước đó rất nhiều, chủ yếu lấy Đại Quỷ Tu nhị tinh, tam tinh làm chủ.
“Phá Toái Hư Không!” Lục Thần dùng một quyền đánh nát lĩnh vực của đối phương, “Lực Phách Hoa Sơn!” Lục Thần đã giết tới đỏ cả mắt, một thương trực tiếp đánh về mặt đất, đập ra khoảng cách cực lớn, còn mình thì thân ảnh di chuyển nhanh.
“Ác Ma phân thân!”
Lần này, còn không đợi nhóm hồn binh này chết trận, đám hồn binh tiếp theo đã xông tới!
“Có thể đánh như vậy?! Đội thứ ba, 10000 người một tổ, giết cho ta! Ta ngược lại muốn xem có phải hắn bất tử hay không!” Giọng điệu của Diêm Vương Chí Tôn đã không còn thong dong giống như trước, mơ hồ mang theo cơn thịnh nộ!