Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Thần giết một nhóm lại một nhóm, sau đó liền xông tới một nhóm lại một nhóm... Giống như địch nhân là vô tận.
Sau một giờ.
“Đội thứ tư! Một vạn người một tổ!”
Sau năm mươi phút.
“Đội thứ năm! Ta cũng không tin, chẳng lẽ thể lực, tinh lực của người này là vô tận sao!”
Một thương đánh chết Đại Đế Tu ngũ tinh trước mặt, Lục Thần loạng choạng ngẩng đầu, nhìn Minh quân lần nữa xông tới.
Hắn đã quên mất mình đã giết bao nhiêu Minh quân, nếu bọn họ có lưu lại thi thể, như vậy chỉ sợ thi thể nơi này sớm đã chồng chất thành núi!
Vào lúc này, hắn đã sắp tiêu hao đến cực hạn, nhưng nhân số của đối phương thật sự nhiều lắm, giết không hết!
Điên cuồng giết chóc liên tục hơn năm giờ, đã khiến hai tay Lục Thần run rẩy, lần lượt Bão Táp Linh Lực, khôi phục linh lực, cũng không thể khôi phục thể lực, tinh lực tiêu hao.
Mới đầu dù Lục Thần còn dư sức lực, nhưng chiến đấu thời gian dài không bờ bến, mạnh như Lục Thần cũng không thể bảo đảm mình không mất một sợi tóc.
Lúc này trên người hắn bị ám tiễn đánh trúng nhiều nơi, trên người không ngừng chảy máu.
“Hừ hừ, tên kia đã là nỏ hết đà! Duy Ngã Độc Cuồng tuy mạnh, nhưng ngươi thật sự coi mình là bất tử chi thân? Trong kiểu đánh luân phiên thế này, mặc cho ngươi có mạnh, cũng có thể giết ngươi!”
Rất nhiều Minh quân nhìn thấy dáng vẻ loạng choạng của Lục Thần, giống như cũng nhìn thấy hy vọng.
“Hắn sắp không chịu nổi, mau giết tên quái vật này!”
“Cuối cùng tên này cũng hao hết thể lực, giết!”
Bên trên Cửu Thú Linh Lung Tháp, Lê Vi hơi nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt không hề có một tiếng động chảy xuống.
Nàng đã không dám xem nữa.
Dù Lục Thần giết nhiều Minh quân hơn nữa lại như thế nào, số lượng Minh quân căn bản không có cách nào đếm xuể!
Lại nói, cao thủ chân chính còn chưa từng ra tay! Diêm Vương chỉ đang đùa bỡn Vô Danh mà thôi...
Đúng vào lúc này, trong chiến trường, Lục Thần đột nhiên gầm thét, “Quái vật? Tốt, các ngươi muốn nhìn quái vật đúng không! Lão tử thỏa mãn cho các ngươi!”
“Thần Ma Liên Tâm. Tâm Ma!”
Ba tên gia hỏa Tiểu Thú, Tiểu Mao Đoàn và Tiểu Nguyên mới giải quyết xong địch nhân, ba bọn chúng ăn no nê ngon lành một trận.
Chiến trường bên bọn chúng chỉ có thể dùng từ máu me để hình dung.
Tiểu Mao Đoàn cũng do thức ăn quá phong phú, có khi ăn một nửa rồi sẽ không ăn, Tiểu Nguyên trực tiếp lấy đi linh hạch từ trong não bộ của bọn chúng, không có một chút hứng thú nào với nhục thân.
Nói chung, hiện trường là một mảnh hỗn độn, chắc chắn hiện trường đã từng bị dã thú tập kích.
"Đi đâu tìm cha đây?" Tiểu Thú ngồi dưới đất, cau mày nói: "Minh Giới Chi Môn khác ở chỗ nào?"
Đúng lúc này, Tiểu Mao Đoàn kéo một người chạy tới, sau đó ném người kia tới trước mặt Tiểu Thú.
"Rống."
"Hỏi hắn? Ây dà, sao ta không nghĩ ra nhỉ!" Tiểu Thú trợn to hai mắt, vỗ đùi, đi tới trước tên hồn binh kia: "Này, còn sống không!"
Tên kia mơ màng giật mình, mới vừa mở mắt ra, phát hiện mình đang bị ba tên gia hỏa vây xem, giật mình cả người, lại ngất đi.
Lại nói, ba tên biến thái này không có một tên nào dễ trêu, đối phó một tên đã là một ác mộng, hiện tại ba tên đều ở trước mặt hắn ta, hắn ta không ngất đi mới là lạ.
Không biết qua bao lâu, hồn binh lại bị người ta lay tỉnh.
Ba quái vật có đầy vết máu trên người, chăm chú nhìn hắn ta, Tiểu Thú nói rất chân thành: "Này, nếu ngươi lại ngất, chúng ta sẽ ăn ngươi!"
Người nọ hít sâu một hơi!
Đây là uy hiếp kiểu gì! Ngất đi cũng không được?
"Nói, gần đây có Minh Giới Chi Môn nào không! Dẫn chúng ta đến đó ngay bây giờ!"
"Ngươi, các ngươi muốn làm gì!" Tên hồn binh run rẩy một cách kịch liệt, nhưng lại không dám chạy.
"Chúng ta đang tra hỏi ngươi, lúc nào đến lượt ngươi hỏi lão tử! Nói nhanh!"
Tên hồn binh kia nỗ lực khiến mình tỉnh táo lại.
Nếu hắn ta thật sự dẫn ba tên biến thái này tới trước những Minh Giới Chi Môn khác, đến lúc đó chắc chắn hắn ta sẽ chết cực kỳ thảm, không phải bị ba tên này giết chết, mà bị Diêm Vương giết chết!
Thế nhưng, nếu không nói cho bọn chúng biết, bây giờ mình sẽ chết, hơn nữa còn bị ăn tươi nuốt sống!
Trái phải đều chết...
Dưới tình huống như vậy, đầu óc của hắn ta xoay chuyển cực nhanh, hắn ta lấy hết can đảm, hỏi: "Ba, ba vị... Các ngươi, các ngươi chưa từng tới Minh Giới sao?"
"Nói nhảm, nếu đã tới, phải dùng tới hỏi ngươi!" Tiểu Thú không nhịn được nói.
Tên kia kỳ quái liếc nhìn Tiểu Thú, tuy một người hai thú này có thực lực khủng bố, thế nhưng đều khiến người ta có cảm giác bọn chúng vừa mới ra đời không lâu.
"Cái kia, ta, ta dẫn bọn ngươi đi, nhưng các ngươi đừng có giết ta!"
Tiểu Thú suy nghĩ một chút, nói: "Ngươi chỉ là một tiểu lâu la, lão tử cũng không còn hứng thú giết ngươi, dẫn đường!"
Người nọ lảo đảo nghiêng ngả đứng lên, dẫn đường ở phía trước.
Tiểu Mao Đoàn biến trở về bộ dáng lúc trước, bò lên người Tiểu Thú, một người một hổ đi theo phía sau.
Đầu óc hồn binh nhanh chóng xoay chuyển, hiện tại phải dẫn ba người này tới địa phương nào thì được đây?
Chắc chắn không thể đi tới Minh Giới Chi Môn, Minh Giới Chi Môn nào cũng có quân phòng thủ, mấy trăm ngàn người cũng không đủ bọn họ ăn, dẫn đi không cẩn thận sẽ dẫn tới đoàn diệt, vậy chắc chắn mình sẽ chạy không thoát trách nhiệm!
Đến lúc đó, chắc chắn Diêm Vương sẽ khiến mình sống không bằng chết!
Không đi Minh Giới Chi Môn, dẫn ba tên này đi... Đột nhiên trong đầu hắn ta hiện lên một ý nghĩ.
Trước đây nghe nói Vong Hồn thành thiết lập một lượng lớn quân phòng thủ, thứ nhất là để lập lớp phòng tuyến thứ hai cho Vong Hồn thành, thứ hai, hình như là để đối phó người kia.
Người ở đó rất nhiều, dẫn ba tên này tới đó thì cũng có thể đánh một trận!
Nghĩ tới đây, hắn ta quyết định dẫn ba con thú này tới Vong Hồn bình nguyên!
"Nhanh lên một chút!" Tiểu Thú đi tới cho hắn ta một cước, người nọ cũng không dám phản kháng, lập tức bước nhanh hơn.
Chỉ là Tiểu Thú không thấy được vẻ mặt của hắn ta, hắn ta cúi đầu nhe răng cười.
Khi đã đến Vong Hồn bình nguyên, chẳng lẽ còn giết không chết ba người các ngươi!
"Ba vị, Minh Giới Chi Môn gần nhất cách nơi này khá xa, chúng ta phải tăng tốc độ mới được."