Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
"Duy Ngã Độc Cuồng đã chết rồi sao? Vừa rồi cuối cùng là ai bay ra ngoài?"
Cũng không thể trách Minh quân không hiểu rõ tình cảnh lúc này, ngay cả Lục Thần luôn tỉnh táo hiện tại cũng không hiểu ra sao.
Cuối cùng là tình huống gì! Vừa rồi bóng trắng kia chắc chắn không đánh tới mình, mình đã bị quả cầu linh lực nổ tung đánh bay!
Cuối cùng nhi tử của Hổ Mục đang làm cái gì! Đòn này lệch hơi bị nhiều.
Cát bụi mới vừa tản ra một chút, mọi người cũng nhìn thấy tình hình chiến đấu bên trong.
Một thiếu niên dùng một quyền đánh vào cạnh trán của Hổ Mục, hộ thuẫn trong suốt quanh người Hổ Mục trực tiếp bị đánh nát, ngay sau đó cả người hắn ta bị đánh văng ra ngoài vài trăm thước giống như như đạn pháo, trực tiếp đập xuyên qua trận hình Minh quân ở đằng xa, không tìm thấy tung tích!
Giải quyết xong địch nhân, thiếu niên kia lập tức nhào về phía Lục Thần.
"Cha!" Tiểu Thú xông tới chỗ Lục Thần đang có vết thương chằng chịt trên người, mừng đến chảy nước mắt.
Lê Vi thấy thế thì choáng váng, thiếu niên kia gọi Vô Danh là cha, nói cách khác, hắn ta là nhi tử của Vô Danh... Không phải Vô Danh nói bản thân không có nữ bằng hữu sao, vậy mà đã có con trai lớn như vậy?
Lục Thần khiếp sợ nhìn chằm chằm Tiểu Thú đang ôm lấy mình, vẻ mặt mộng bức.
"Tiểu Thú?"
Nhi tử đã lớn như vậy?
Đúng lúc này, ở đằng xa vang lên một tiếng gầm lên giận dữ, một con hổ trắng trực tiếp nhảy lên thật cao từ phía sau Minh quân, sau đó nhào về phía Lục Thần.
Lục Thần trợn to hai mắt, đầu óc hơi chập mạch: "Tiểu Nguyên?"
Còn không đợi Tiểu Nguyên chạy tới bên cạnh Lục Thần, một con chuột trắng nhỏ nhảy lên từ trên đỉnh đầu nó, dùng tốc độ cực nhanh nhào vào lòng Lục Thần, không ngừng dùng cái đầu cọ cọ vào gò má của Lục Thần: "Chi chi chi, chi chi chi."
"Tiểu Mao Đoàn!" Lục Thần dùng một tay nắm Tiểu Mao Đoàn lên, tựa vào gò má của mình.
Tiểu Nguyên cũng tới, cúi đầu nhẹ nhàng cọ cọ Lục Thần, Lục Thần vuốt ve cái đầu hổ lớn của nó: "Cuối cùng ta đã tìm được các ngươi! Cuối cùng ta đã tìm được các ngươi! Không đúng, là các ngươi tìm được ta!"
"Ha ha ha ha, không thiếu một tên nào, đều ở đây!" Lục Thần kích động đến mức hai mắt rưng rưng.
Ở Lục Trọng Thiên mờ mịt, cuối cùng hắn tìm được ba tiểu gia hỏa này!
"Cha, là ai đánh ngươi thành như vậy!" Tiểu Thú đau lòng nhìn Lục Thần trên người toàn là vết thương, khóc bù lu bù loa: "Ngươi nhìn ngươi một chút, đã bị thương thành như vậy!"
Lục Thần một đầu hắc tuyến, dù sao vết thương nhỏ trên người vốn không quan trọng, chủ yếu vừa rồi mình đứng gần quả cầu linh lực quá, đúng là bị tác động không nhỏ, cộng thêm việc vừa rồi mình đang gắng gượng bắt đầu một nửa chiêu thức thì bị người khác cắt đứt, hiện tại trong lòng cực kỳ buồn bực.
"Ta không sao, Tiểu Thú, ngươi cũng đã lớn như vậy rồi!" Lục Thần sờ đầu Tiểu Thú, trong mắt tràn đầy tình thương hiền hòa của cha.
Sau khi bị Tiểu Thú gắng gượng gọi thành cha, Lục Thần cũng đã bất đắc dĩ tiếp nhận thân phận này, đồng thời cũng đã nhập vai...
"Cha, trước đây chúng ta không đuổi kịp ngươi, bị Khôi Lỗi Sư kia đưa đến Thần Diễn đại lục, chúng ta cũng không biết làm thế nào để rời khỏi đại lục, càng không biết làm sao tìm được ngươi, nên chỉ săn bắn hằng ngày trong Ma Vẫn sâm lâm..."
Lục Thần hít vào một hơi, săn bắn hằng ngày... Thả ba tên này tự đi săn bắn, vậy còn có thể có kết quả tốt sao.
"Ặc, Ma Vẫn sâm lâm vẫn còn chứ?"
"Vẫn còn, nhưng Ma Thú ở đó càng ngày càng ít." Tiểu Thú tiếc nuối nói.
Đương nhiên là càng ngày càng ít, chỉ cần một mình Tiểu Mao Đoàn là có thể ăn tươi cả Ma Vẫn sâm lâm rồi, nếu lâu thêm chút nữa, e rằng Thần Diễn đại lục cũng chưa chắc có thể may mắn thoát nạn.
"À, đúng rồi, Đại Hoàng, đi ra, ngươi xem ai đã trở về này!" Lục Thần cũng kêu Đại Hoàng ra.
Đại Hoàng vừa đi ra, Tiểu Thú, Tiểu Mao Đoàn, Tiểu Nguyên liền nhào lên người Đại Hoàng, suýt nữa đã đè bẹp Đại Hoàng.
"Đại Hoàng! Chúng ta nhớ ngươi muốn chết!"
Đại Hoàng bị ba tên này chà đạp một hồi, phát ra những tiếng kêu thảm thiết...
Lục Thần thật sự không ngờ được rằng khi mình đang quyết chiến với Minh quân mà lại có thể tìm về Tiểu Thú, Tiểu Mao Đoàn và Tiểu Nguyên!
Phải biết rằng trước đây hắn mở ra Thần Ma Học Viện, một phần lớn nguyên nhân chính là để có thể tìm được ba tên này.
Khi những người một nhà của Lục Thần đang vui vẻ hòa thuận ôn chuyện, ở đằng xa đột nhiên bùng nổ một tiếng gầm giận dữ.
"A! Là ai!" Hổ Mục lóe lên từ sau Minh quân, trong mắt tràn đầy lửa giận, hung hăng nói: "Duy Ngã Độc Cuồng, thì ra ngươi còn có một nhi tử! Ngự Thú Sư đúng không? Có chút thú vị!"
"Tốt, người một nhà đều đã tới đủ rồi đúng không! Vậy đúng lúc để ta tới tiễn các ngươi xuống đất ngục!"
Lục Thần hơi híp mắt lại.
Đám ranh con trong học viện luôn thích hỏi mình, tình huống nào đó có phải là trạng thái mạnh nhất của viện trưởng ngươi hay không? Lục Thần luôn lắc đầu.
Từ sau khi tới Lục Trọng Thiên, hắn chưa bao giờ thật sự mở ra trạng thái mạnh nhất!
Nhưng bây giờ được rồi, trạng thái mạnh nhất của hắn đã tới!
Bắt đầu từ Ngũ Trọng Thiên, chỉ khi Tiểu Thú, Tiểu Mao Đoàn, Tiểu Nguyên đều ở bên cạnh Lục Thần thì đó mới là trạng thái mạnh nhất của hắn!
À đúng rồi, còn có chiến ngú cặn bã Đại Hoàng... Cũng không biết lúc nào tên này mới có thể thức tỉnh, nói chung cứ tính cả nó trước đi!
Tiểu Thú và Tiểu Nguyên đứng ở bên cạnh Lục Thần, Tiểu Mao Đoàn nằm nhoài trên đỉnh đầu của Đại Hoàng, ánh mắt của nó trực tiếp Hổ Mục lướt qua diễu võ dương oai, nhìn về Minh quân vô tận ở phía đối diện.
"Cha, bọn người kia đều phải chết sao?" Tiểu Thú hỏi.
Lục Thần suy nghĩ một chút, quyết định phải nói rõ ràng với ba tên này một chút để tránh việc ngộ thương.
"Nữ hài trên đỉnh tháp kia là người một nhà."
"Ồ, vậy là ngoại trừ đại tỷ tỷ kia, còn lại đều phải chết." Tiểu Thú đã hiểu.
Lục Thần nhìn về phía Tiểu Mao Đoàn, Tiểu Mao Đoàn nhanh chóng chi chi chi, đã xác nhận tin tức.
Ừm, tốt, phải trọng điểm căn dặn gia hỏa Tiểu Mao Đoàn này một chút.
Lục Thần thu hồi Ngân Đảm, một thanh kiếm hai màu trắng đen chậm rãi xuất hiện.