Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Lê Vi cười nói, "Ngươi đã quên? Ta có thể thấy rõ đẳng cấp huy chương trước ngực! Sao lại không thấy rõ chứ."
Vào lúc này, trong lòng Lục Thần đã như tro tàn, lại đột nhiên thấy được hy vọng!
Nếu nói ở trong tình huống đó, có ai có thể cứu Tiểu Thú đi, vậy chỉ có Minh Giới Long tộc!
Chính là bọn họ cứu sống mình lúc suýt bị phân giải!
"Là bọn họ, lại là bọn họ! Tuy ta cũng không biết tại sao bọn họ muốn đưa Tiểu Thú đi, thế nhưng ít nhất sẽ không giết hắn, Tiểu Thú đã bị phân giải, căn bản không cần bọn họ ra tay nữa... Như vậy, rất có thể bọn họ muốn cứu hắn!"
Lê Vi cau mày nói, "Ngươi không quen bọn họ à? Vậy tại sao bọn họ lại giúp ngươi?"
Lục Thần đã sớm nghĩ đến vấn đề này, "E rằng có liên quan với Diêm Vương, kẻ địch của kẻ địch là bằng hữu... Chỉ là sau trận chiến ta vẫn không tìm được bọn họ."
Lục Thần đứng dậy đi qua đi lại, trong miệng vẫn lẩm bẩm.
"Không được, ta phải đi xem Minh Giới, ta phải tìm được những Minh Giới Hắc Long đó, ta muốn tìm được Tiểu Thú!"
"Đúng lúc đi đóng những Minh Giới Chi Môn kia!"
"Bây giờ ta đi ngay!"
Lê Vi vội vàng kéo Lục Thần đang vội vàng lại, "Ta đi chung với ngươi! Ta nghĩ ta cũng có thể giúp một tay."
Lục Thần nhìn về phía Lê Vi, "Ngươi vừa khôi phục, vẫn nên ở lại học viện nghỉ ngơi đi."
Lê Vi mím môi, suy nghĩ một chút nói, "Thật ra vừa rồi ta chưa nói rõ ràng, mấy ngày hôm trước ta cảm thấy thân thể không khỏe, nhưng cũng không phải loại không khỏe này, mà là..."
Lục Thần tỏ vẻ nghe không hiểu, "Lê Vi, rốt cuộc ngươi đang nói cái gì?"
Lê Vi ngẩng đầu nhìn về phía Lục Thần, cuối cùng nói, "Ta... Dường như trở nên mạnh mẽ..."
Lục Thần trợn to hai mắt, không ngờ không chỉ một mình hắn gặp họa được phúc, Lê Vi cũng trở nên mạnh mẽ!
...
Nếu Lê Vi không có gì đáng ngại, với thực lực của nàng, đi theo Lục Thần cũng không có vấn đề.
Dao Hà cũng không cùng hai người tiến vào Minh Giới, bên Phượng Lai Thánh Viện cũng không ít việc cần xử lý, huống hồ, hình như nàng cố ý không đi cùng.
Lại đến Minh Giới, Lê Vi đề nghị Lục Thần đến Vạn Cổ Hồn Điện trước.
"Chúng ta đến đó xem thử có thể tìm được bọn họ hay không."
Lục Thần nghĩ đến năng lực tìm người của Lê Vi, việc này còn phải nghe nàng.
Lục Thần lấy Thái Toa ra, hai người cùng nhau đi về phía Vạn Cổ Hồn Điện trước.
Dọc theo con đường này, bọn họ thấy ngoại trừ bốn chủ thành nổi lên khói lửa khắp nơi, vô cùng hỗn loạn, dường như bốn chủ thành đã hoang phế, ngược lại ở dã ngoại xuất hiện rất nhiều Hồn Binh.
"Xem ra Minh quân đã tan rã." Lê Vi nói.
Lục Thần gật đầu, "Trong Minh quân có rất nhiều người bị Diêm Vương khống chế, Diêm Vương vừa chết, bọn họ khôi phục tự do, đương nhiên sẽ không bán mạng cho Minh quân nữa."
"Minh Giới muốn từng bước hình thành trật tự mới của mình, có lẽ còn cần một khoảng thời gian, chờ vong hồn ở Vạn Cổ Hồn Điện..."
Lục Thần còn đang thoải mái nói chuyện, đột nhiên Lê Vi quay đầu, không có dấu hiệu nào áp sát vào khuôn mặt của Lục Thần.
"Ta không muốn nghe Minh Giới sẽ như thế nào." Đôi mắt sáng sủa trong suốt kia nhìn chằm chằm Lục Thần, đôi môi đầy đặn chỉ cách Lục Thần trong gang tấc, hương thơm thoang thoảng trên người Lê Vi xông thẳng vào mũi, hơi khiến người ta say xe.
Ở khoảng cách gần như vậy, nhìn thế nào cũng thấy khuôn mặt và làn da trắng nõn của Lê Vi vô cùng hoàn mỹ.
Lục Thần hơi căng thẳng, vì sao nữ nhân này lại áp sát vào mình như vậy? Rõ ràng trên Thái Toa rất rộng rãi!
"Ách... Cái kia, ngươi, là muốn nghe... Cái gì?" Lục Thần hơi không biết làm sao.
Lê Vi mỉm cười, "Còn hơn một ngày nữa mới đến Vạn Cổ Hồn Điện, nơi đây... Cũng chỉ có hai người chúng ta..."
Lục Thần cau mày nói, "Chỉ có hai người chúng ta?"
Nhưng rất nhanh Lục Thần đã hiểu, gật đầu nói, "Ừm... Đúng vậy, những thứ khác đều là quỷ, thật sự thần kỳ!"
Vẻ mặt Lê Vi hơi cứng đờ...
Đều là quỷ? Ngươi mới là quỷ!
Trong đầu gia hỏa này chứa cái gì thế! Chẳng lẽ mức độ ám chỉ của mình còn chưa đủ? Hay là hắn không có hứng thú với mình? Hoặc là, hắn rất chung tình với thê tử của mình, đang uyển chuyển từ chối mình?
Nhưng lúc trước bọn họ ở chung, biểu hiện của Lục Thần cũng không giống là người có thê tử.
Hơn nữa lúc trước mình sử dụng huyễn tượng, hắn thấy cảnh tượng mình không mặc quần áo, máu mũi rơi như điên, chắc là rất có hứng thú với mình mới đúng, dường như hắn có giữ được thân đồng nam...
Có người nói ở một vài thế giới khoa học kỹ thuật, có kỹ thuật nuôi cấy phôi thai, Lê Vi lại cho rằng Tiểu Thú xuất hiện như thế.
"Lê Vi, ngươi làm sao vậy? Có phải không thoải mái không?" Lục Thần ân cần hỏi han, "Ngươi bệnh nặng mới khỏi, tuy rất có thể Minh Giới Long tộc sẽ không làm khó dễ chúng ta, nhưng chúng ta cũng phải chuẩn bị sẵn sàng, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều hơn."
Lê Vi chớp mắt một cái, lấy lại tinh thần.
Xem ra Lục Thần hoàn toàn không nghĩ tới phương diện kia.
Cũng đúng, có lẽ hiện tại trong đầu gia hỏa này chỉ nghĩ đến việc đi cứu Tiểu Thú.
"Ồ, không có việc gì... Cái kia, Tiểu Thú thật sự là con trai ngươi à? Ta là nói, là cái kiểu sinh đẻ bình thường ấy?" Lê Vi ngồi bên cạnh Lục Thần, nghiêng đầu nhìn Lục Thần.
Lục Thần nhìn Lê Vi, cảm thấy không có gì cần phải giấu giếm nàng, liền nói, "Thật ra Tiểu Thú là chiến sủng của ta, Tiểu Thú do ta chế tạo ra, cho nên hắn gọi ta là phụ thân."
"Dựa theo tuổi tác mà tính, thật ra Tiểu Thú mới chỉ hai ba tuổi, chỉ là tên kia lớn lên khá nhanh."
Lúc này Lê Vi mới hiểu, "Thì ra là thế..."
Lục Thần mỉm cười, "Ta không muốn công khai chuyện này, Tiểu Thú có hình người, ta cũng không coi hắn là chiến sủng, có lẽ có một ngày, hắn cũng có thể có một mảnh thiên địa của mình."
Lê Vi gật đầu, tuy suy nghĩ này rất mới mẻ, nhưng nếu là Lục Thần vậy cũng không kì lạ.
Im lặng một lúc, Lê Vi đột nhiên lại hỏi, "Lấy thực lực của ngươi, phải có rất nhiều nữ hài tử thích ngươi chứ, vậy ngươi có nữ hài yêu mến chưa?"