Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
“Chờ sau khi đến Thánh Viện, Cửu Đạo Tinh Đồ Đại Trận của các ngươi sẽ mở ra.”
“Trong Tinh Đồ Đại Trận có tổng cộng 81 thông lộ, mỗi một đại lộ lại có 81 cửa ải khảo nghiệm, độ khó của các cửa ải trên mỗi một thông lộ lại tăng theo từng cấp bậc, có tổng cộng 6561 cửa ải.”
“Mỗi một đệ tử chỉ có thể xông Tinh Đồ Đại Trận một lần, cho dù có thành công hay không cũng không thể khiêu chiến lại. Khi tất cả cửa ải đều được đả thông, học viện các ngươi sẽ có được Tinh Đồ của riêng mình, tất nhiên cũng sẽ trở thành Tiên Viện.”
“Đương nhiên, ngươi đừng xem thường những tầng cửa ải này. Cho dù là cửa ải dễ dàng nhất, nhưng nếu không đạt tới cảnh giới Nhân Vương tốt nhất đừng lãng phí một cơ hội xông cửa kia của mình. Tuy đám học viên của ngươi có thiên tư hơn người, nhưng… Ta khuyên ngươi không nên để bọn họ tùy tiện xông cửa.”
Cuối cùng, Thái Hạo còn bổ sung một câu, “A, đúng rồi, chỉ có đệ tử mới có thể xông cửa, đạo sư và viện trưởng đều không thể.”
Lục Thần nghe xong chỉ cảm thấy tê cả da đầu. Trước đó phải trở thành Thánh Viện, sau đó lại để các học viên xông qua hơn sáu ngàn cửa ải.
Phải đạt tới cảnh giới Nhân Vương mới có thể bắt đầu khiêu chiến cửa ải đầu tiên… Độ khó này đã tới mức khó có thể tưởng tượng nổi.
Khó trách trong Lục Trọng Thiên học viện san sát, nhưng có thể đạt tới Tiên Viện lại lác đác không có mấy!
Đó có thể là kết quả của mấy ngàn năm tích lũy!
Lục Thần thở dài một hơi, có vẻ rất mất mát.
“Vô Danh, sao ngươi lại hỏi chuyện Tiên Viện?”
Lục Thần lắc đầu, “Ta muốn xuống hạ giới một lần, nhưng chỉ có Truyền Tống Môn của Tiên Viện mới có thể hạ giới, không biết còn phải chờ tới khi nào.”
Thái Hạo vừa nghe vậy, không nhịn được cười to, “Ha ha ha, thì ra ngươi chỉ muốn tìm Truyền Tống Môn xuống hạ giới. Ta còn tưởng ngươi muốn làm ra hành động lớn gì…”
“Vô Danh, không phải chỉ là hạ giới thôi sao, chỗ ta cũng có thể đưa ngươi xuống. Đương nhiên, nếu ngươi không muốn thiếu ân tình này của ta, ngươi vừa lấy được hạng nhất trong trận đấu Thiên Kiêu, ắt hẳn Chúng Tiên Các không thể cự tuyệt ngươi, bọn họ vẫn có thể để ngươi hạ giới một lần.”
Lục Thần vừa nghe vậy, trong mắt như có ngọn lửa bốc lên.
Thái Hạo cũng nhận ra Lục Thần rất vội rời đi.
Hắn ta lấy một tấm lệnh bài từ trong balo ra đưa cho Lục Thần, “Vô Danh, đây là lệnh bài thông hành của Hoàng Thiên Tiên Cung ta. Cho dù ngươi không muốn lưu lại, thế nhưng nhiều bằng hữu nhiều đường đi, lúc rảnh rỗi ngươi có thể tới đi dạo thêm một hồi, ở đây có người rất chào đón ngươi.” Nói xong câu sau, ánh mắt Thái Hạo đã nhìn về phía Thiên Hinh Nhi, giọng điệu cũng trở nên quái lạ.
Lục Thần chớp mắt.
Hắn có bằng hữu nào ở đây sao? Sao hắn không phát hiện?
Thế nhưng Thái Hạo vẫn luôn khách sáo với hắn, Lục Thần cũng chẳng ngại nhiều bạn, bèn nhận lấy lệnh bài.
“Được rồi, ta thấy ngươi còn có việc gấp, ta cũng không giữ ngươi lại thêm nữa. Ta sẽ để Đông Sơ dẫn ngươi tới đài truyền tống, ngươi có thể trực tiếp truyền tống về Chúng Tiên Các.”
Sau khi Lục Thần tạm biệt hai người đã thấy Đông Sơ đang chờ hắn ngoài điện, bèn theo đối phương đi tới đài truyền tống.
“Kim Lân vốn là vật trong ao.” Thái Hạo nhìn Thiên Hinh Nhi một hồi, “Hinh Nhi, phụ thân cũng đã cố gắng hết sức. Ta cũng quên mất đã bao lâu rồi ta không mời người khác gia nhập Tiên Cung, kết quả lại bị người ta cự tuyệt…”
Thiên Hinh Nhi vẫn luôn nhìn về phía bóng lưng xa xa.
Nam nhân kia đã đánh chết Diêm Vương mà không lưu lại danh tính. Hắn hoàn toàn không quan tâm tới danh lợi, cũng không quan tâm người khác nhìn nhận hắn như thế nào.
Trên trận đấu Thiên Kiêu, cho dù hắn rơi vào hoàn cảnh ác liệt cực đoan vẫn nhẹ nhõm vấn đỉnh. Vẻ bá đạo cuồng vọng hắn đã biểu hiện ra trong trận đấu khiến đáy lòng nàng như con nai nhảy loạn.
Vừa nghĩ tới biểu hiện ngày thường của hắn… Nàng rất khó có thể kết hợp vị cường giả siêu cấp trên đài với tiểu tử ngu ngốc kia lại thành một.
Sinh lòng kính ngưỡng lại tràn ngập hiếu kỳ, đây là điểm chết người.
“Phụ thân, nếu ngài đã không giữ hắn lại được vậy ta tự giữ!” Nói xong, Hinh Nhi cũng chạy ra khỏi đại điện.
“Hinh Nhi, ngươi đi làm gì thế!”
“36 kế, mỹ nhân kế!” Tiếng trả lời của Hinh Nhi truyền tới từ xa xa.
Thái Hạo nhíu mày, nha đầu này biết chủ động như vậy sao?
Thế nhưng, nếu có thể kéo Vô Danh thành người mình, hắn ta cũng không phản đối. Hơn nữa từ nhân phẩm có thể thấy, nữ nhi tìm hắn cũng khá an toàn.
Lo lắng duy nhất là…
“Mỹ nhân kế? Ngươi xác định chiêu này có tác dụng với Vô Danh sao?”
Sau khi Lục Thần trở lại Chúng Tiên Các, đám Tiên Vương Mạc Bắc đích thân tới nghênh đón.
“Chúc mừng Vô Danh huynh đệ thắng lợi trở về!” Mạc Bắc vội vàng đi tới trước mặt Lục Thần, mặt cười như nở hoa, “Lúc đầu Tiên Tôn muốn đích thân tới đón gió tẩy trần cho ngươi, có điều tổng viện có hội nghị đột xuất, hắn chờ nửa ngày vẫn không thấy ngươi trở về cho nên chỉ có thể đi trước.”
Lục Thần cũng không để ý. Có điều thấy dáng vẻ vui mừng của Mạc Bắc, Lục Thần không nhịn được muốn đả kích đối phương một hồi, “Lúc đầu chỉ định lấy top 10 thôi, nhưng lần này các ngươi được lời rồi. Hạng nhất có ba viên Độ Kiếp Đan đúng không?”
“Đừng đừng đừng, Vô Danh huynh đệ, đúng là chúng ta có được ba viên Độ Kiếp Đan nhưng ngươi có thể thấy số tài nguyên chúng ta đưa cho Thần Ma, tuyệt đối nhiều hơn con số đã thương lượng trước đó nhiều!”
“Lại nói, cá nhân ngươi cũng nhận được không ít khen thưởng, một viên Độ Kiếp Đan, một bộ phối phương Tiên đan, 30 vạn quyển trục rút ra hiện thực, 10 vạn danh vọng còn có một quyển trục rút vật phẩm cao giai ra hiện thực. Ta nhìn thôi cũng thấy đỏ mắt.”
Hoàng Huyền cũng nói theo, “Vô Danh, chúng ta đã chuẩn bị rượu và thức ăn để chào đón ngươi, lần này ngươi lập công lớn!”
Lục Thần lắc đầu: “Đón gió thì thôi đi, nhưng ta cần các ngươi giúp ta một việc.”
Đám người Mạc Bắc dừng bước lại nhìn về phía Lục Thần, “Vô Danh huynh đệ, ngươi có chuyện gì cần chúng ta giúp một tay thì cứ nói, chỉ cần là chuyện nằm trong phạm vi năng lực, chúng ta tuyệt đối không chối từ.”