Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp ( Dịch Full )

Chương 1492 - Chương 1491: Chuẩn Bị Hạ Giới (9/15)

Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp Chương 1491: Chuẩn bị hạ giới (9/15)

Editor: Linh Tống

Phụ trách: Vô Tà Team

Xem ra, hiện tại Chúng Tiên Các đã hoàn toàn hiểu rõ.

Chèn ép Lục Thần? Tuyệt đối không bằng lôi kéo hắn!

“Ta muốn hạ giới một lần.” Lục Thần nói.

“Hạ giới?” Mạc Bắc nhíu mày, suy nghĩ một phen, “Chuyện này…”

Lục Thần cau mày hỏi, “Thế nào? Không sắp xếp được sao?”

“Cũng không phải không sắp xếp được, Truyền Tống Môn của Chúng Tiên Các chúng ta có thể đi thông hạ giới, chỉ là Cửu Thiên có hạn chế rất nghiêm khắc với chuyện hạ giới, cho nên dù là Chúng Tiên Các chúng ta cũng không thể tùy ý sử dụng truyền tống hạ giới.”

“Cho nên?” Lục Thần hỏi.

Thái Hạo đã nói rõ, Chúng Tiên Các có thể hạ giới, nếu bọn họ còn kiếm cớ, Lục Thần tuyệt đối không xưng huynh gọi đệ với bọn họ nữa.

Mạc Bắc vội nói, “Vô Danh huynh đệ, ta có thể sắp xếp cho ngươi hạ giới, chỉ là ngươi nhất định phải hứa với ta, đừng nhiễu loạn bố cục tổng thể ở hạ giới… Ngươi cũng biết, những Thiên Vực ngươi từng đi qua đều bị ngươi sửa đổi quy tắc, ta… Ta cũng hơi lo lắng.”

Lục Thần mỉm cười. Thì ra Mạc Bắc đang lo lắng chuyện này, cũng may bọn họ không lừa gạt mình.

Với thân phận của mấy người Mạc Bắc, bọn họ có lo lắng như vậy cũng bình thường.

“Yên tâm đi, ta chỉ đi xử lý chút chuyện riêng thôi, sẽ không nhiễu loạn trật tự ở hạ giới. Điểm này ngươi có thể yên tâm.”

Mạc Bắc nhìn Lục Thần, nghĩ tới Vô Danh rất hiếm khi nuốt lời.

“Nếu vì xử lý chuyện riêng, vậy ta sẽ sắp xếp ngay cho ngươi. Không biết Vô Danh huynh đệ định khi nào mới lên đường, muốn đi trong bao lâu?”

“Các ngươi có thể trực tiếp truyền tống ta tới Nhị Trọng Thiên không?” Lục Thần không muốn chuyển tới Ngũ Tứ Trọng Thiên sau đó mới chuyển tới Nhị Trọng Thiên. Nếu có thể tới thẳng Nhị Trọng Thiên là tốt nhất.

“Có thể.”

“Được, ta về học viện chuẩn bị một chút, ba ngày sau xuất phát.”

Chúng Tiên Các sắp xếp đệ tử đưa phần thưởng cho Thần Ma Học Viện và phần thưởng của cá nhân Lục Thần, còn cả bản thân Lục Thần trở về Thần Ma Học Viện.

Ngồi phía trên bạch hạc cực lớn, hơn mười đệ tử Chúng Tiên Các ngồi ở xa xa nhìn Lục Thần.

“Hắn mới tới Lục Trọng Thiên hơn một năm thật sao? Đánh chết Diêm Vương, lấy hạng nhất trận đấu Thiên Kiêu, thật quá mạnh mẽ.”

“Hắn là người mới mạnh nhất Lục Trọng Thiên từ trước tới nay.”

“Các ngươi có thấy biểu hiện của hắn trên trận đấu Thiên Kiêu chưa? Thật không phải người thường! À, còn có chuyện chém đứt cánh tay của Thương Vân ở chiến khu. Đừng thấy bình thường hắn dễ gần, nhưng một khi hắn tức giận lên thật khiến người ta sợ hãi.”

Một nữ đệ tử xinh đẹp cả gan đi tới bên cạnh Lục Thần, “Vô Danh tiền bối…”

Lục Thần quay đầu, nhìn nàng với ánh mắt kỳ quái, “Có chuyện gì sao?”

Bị Lục Thần nhìn như vậy, mặt cô gái tinh nghịch nóng bừng lên, “Tiền bối, ta muốn hỏi tiền bối một chút, phải thao tác thế nào để dẫn dắt khôi lỗi Phản Hướng Khiên Dẫn… Ta, ta cũng có kỹ năng Phản Hướng Khiên Dẫn, nhưng bình thường cùng lắm chỉ có thể dựa vào Phản Hướng Khiên Dẫn để thay đổi di chuyển vị trí vài lần, vốn không thể làm được như tiền bối, có thể khiến khôi lỗi tới tới lui lui, biến ảo vị trí nhiều lần.”

Thì ra tới hỏi chuyện này.

Lục Thần mỉm cười, “Ta cũng không phải tiền bối gì, chúng ta cùng thảo luận với nhau đi.”

“Hẳn vấn đề của ngươi là sử dụng linh lực chưa đủ liền mạch, nếu xét tới căn nguyên hẳn phải kể tới chuyện ngươi chưa có chuẩn bị trước cho hành động tiếp theo của mình.”

“Nhưng, nhưng trong thực chiến sao có thể chuẩn bị rõ ràng như vậy được? Dù sao địch nhân cũng rất dễ thay đổi hành động.”

“Thật ra cũng rất đơn giản, chỉ cần ngươi không ngừng áp chế đối thủ, khiến đối thủ hành động theo suy nghĩ của ngươi, đương nhiên ngươi sẽ có đủ thời gian cân nhắc chuẩn bị hành động tiếp sau đó.”

Nữ hài trừng to mắt.

Trên trận đấu Thiên Kiêu, bọn họ chỉ thấy Vô Danh đã vận dụng Khôi Lỗi Thuật đặc sắc tuyệt luân, nhưng không ngờ thứ bọn họ không thấy được mới là thứ đáng sợ nhất.

Có thể tưởng tượng, vì sao Thương Vân lại phẫn nộ như vậy. Hẳn chuyện này cũng có liên quan nhất định tới việc hắn ta bị Lục Thần áp chế khắp nơi trên trận đấu Thiên Kiêu.

Đoán chừng hắn ta đã bị ép tới mức nổi giận.

Vô Danh nói rất đơn giản, nhưng suy nghĩ thử đi, muốn khiến đối thủ hành động theo ý nguyện của mình là chuyện cần phải có kinh nghiệm chiến đấu phong phú tới cỡ nào mới có thể làm được?

Đám đệ tử Chúng Tiên Các ở đây, tùy tiện tới học viện nào người ta cũng phải tôn xưng một tiếng “Tiên Sư”.

Nhưng ở trước mặt Lục Thần, nàng phát hiện mình hệt như một học sinh bị lý luận cao thâm của giáo viên làm rung động tới không thể nói thành lời.

Đệ tử Thần Ma Học Viện đều là người có khí vận nghịch thiên, nếu không sao bọn họ có thể gia nhập Thần Ma Học Viện, có cơ hội được nghe lời dạy dỗ cỡ này?

Quan trọng nhất là, ngày thường, viện trưởng của bọn họ cũng quá bình dị gần gũi.

Ước ao tới phát khóc!

“Cái kia… Vô Danh viện trưởng, gần đây tình hình chiêu sinh của học viện các ngươi thế nào rồi?” Đột nhiên nữ hài hỏi vậy.

Lục Thần lắc đầu, “Lúc đầu chúng ta đã có thể vào bảng xếp hạng từ lâu, kết quả giữa đường nhảy ra chuyện Minh Giới. Đoạn thời gian ấy chúng ta không chiêu sinh, lãng phí nửa năm trời… Gần đây ngươi cũng biết, học viện chúng ta không có quyền ưu tiên chiêu sinh, tốc độ tăng trưởng nhân số cũng không nhanh, mỗi ngày có thể nhận được mười người mới đã không tệ rồi.”

Nữ hài gật đầu, mờ mịt hỏi, “Ngươi xác định đây không phải do các ngươi có yêu cầu quá cao chứ?”

Một Hạ Viện chẳng có lấy chỗ chiêu sinh, vậy mà mỗi ngày lại có tới vài trăm người xếp hàng kiểm tra ngoài cửa, đây là chuyện trước đây chưa từng xảy ra bao giờ.

Không lâu sau, bọn họ đã đến Thần Ma Học Viện.

Trong lòng Lục Thần cũng tràn đầy vui mừng, dù sao đây mới là nhà của hắn ở Lục Trọng Thiên.

“Lũ ranh con, đều nhớ ta lắm đúng không? Viện trưởng trở lại rồi đây! Ha ha ha!”

Ỷ Thiên và Vân Hải thấy đám người Lục Thần trở về, vội vàng đến diễn võ trường chào đón.

Thế nhưng, điều khiến Lục Thần cảm thấy kỳ quái là làm gì có ai nhớ hắn?

Ngoại trừ Tiểu Thú và số ít mấy học viên ra, cũng không biết tất cả học viên còn lại trong học viện đã đi đâu.

Bình Luận (0)
Comment