Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
“A cái gì mà a?” Lục Thần trừng Huyền Giáp Vương, “Cả ngày chỉ nghĩ kiếm tiền riêng! Ngươi phải dùng tài hoa của mình vào chính đạo, sau này việc ngoại thương của học viện giao cho ngươi!”
“Chuyện này… Viện trưởng, ta, ta…” Huyền Giáp Vương trừng to mắt, khiếp sợ nhìn Lục Thần.
Lục Thần nói, “Không muốn?”
“Không phải, đương nhiên ta muốn!” Huyền Giáp Vương vội vàng nói, “Đám tiểu tử thối Diệp Phàm kia có thiên phú quá cao, ta và Hôi Nha, Bích Y đều không thể sánh nổi với bọn họ trên phương diện tu luyện, chúng ta muốn làm chút gì đó trên phương diện khác, tránh bị đám bọn họ vượt mặt, không còn bất kỳ cảm giác tồn tại nào nữa.” Huyền Giáp Vương nói rất chân thành, "Viện trưởng, ngươi muốn để ta quản lý mậu dịch thật sao?”
Lục Thần mỉm cười, “Các ngươi là học viên đầu tiên của Thần Ma Học Viện, sao có thể không có cảm giác tồn tại. Chẳng qua ta hy vọng các ngươi có thể phát huy càng nhiều tác dụng hơn trên lĩnh vực sở trường của bản thân.”
“Thật ra ta đã muốn mua mấy viên đá kiểm tra từ lâu. Lúc trước, đám Thiên Nhai Các có mấy viên đá kiểm tra, mà những nơi khác cũng có, ta cũng muốn có mấy viên.” Lục Thần bày ra ánh mắt ước ao, “Còn cả việc trùng tu học viện, chúng ta hơi nghèo, còn có rất nhiều tài liệu. Bây giờ ta mới biết, có một số tài liệu phải có tư cách đặc biệt mới mua được, nếu có thể dùng linh thạch để mua đương nhiên phải ưu tiên dùng linh thạch để mua.”
“Viện trưởng, ngươi cứ giao cho ta, ta cảm thấy ta có thể làm hết những chuyện này.” Huyền Giáp Vương kích động nói, “Thật ra ta kiếm được nhiều linh thạch như vậy thì có ích lợi gì? Nhưng nếu có thể khiến học viện càng lớn mạnh hơn, chúng ta cũng có nhiều không gian để phát triển hơn!”
Lục Thần thỏa mãn gật đầu, “Ta tin tưởng ngươi. Được rồi, chuyện này ta sẽ bàn với mấy người lão Hải, ngươi đi trước đi.”
“Vâng, viện trưởng.”
“Chờ đã!” Đột nhiên Lục Thần gọi Huyền Giáp Vương lại.
“Còn gì cần dặn dò sao, viện trưởng?”
“Ngươi đổi tạo hình của mình đi, trông như tên nhà giàu mới nổi… Sau này sao ngươi có thể đại diện học viện đàm phán với người ta được!”
Huyền Giáp Vương ngượng ngùng gãi đầu, “Vâng viện trưởng, ta trở về sẽ đổi ngay.”
Vân Hải nhìn bóng lưng Huyền Giáp Vương hấp tấp chạy đi, cười nói, “Tiểu tử này cũng thật may mắn, không chỉ buôn bán lời một khoản lớn, rõ ràng còn lên chức!”
“Thế nhưng nếu để hắn chịu trách nhiệm mậu dịch đúng là thích hợp tới không thể thích hợp hơn. Học viện cũng có quá nhiều chuyện cần dùng tiền.” Ỷ Thiên nói.
“Chí ít cũng không cần thấy hắn vểnh mũi lên trời, lắc lư qua lại trước mặt mỗi ngày.” Vân Hải cười nói.
Lục Thần cũng mỉm cười. Huyền Giáp Vương cũng là một nhân tài, chỉ là thiên phú của hắn ta không nằm trên phương diện tu luyện mà thôi. Hắn tin tưởng sau này Huyền Giáp Vương có thể giúp học viện kiếm được càng nhiều linh thạch hơn.
“Đúng rồi Lão Hải, Lão Ỷ, ba ngày sau ta phải về Nhị Trọng Thiên một chuyến. Hôm nay ta mang phần thưởng trong trận đấu Thiên Kiêu về, rất nhiều tài nguyên, trong hai ngày tới chúng ta phải tranh thủ đặt lại quy chế khen thưởng và phúc lợi của học viện.” Lục Thần nói.
“Được.” Vân Hải lập tức gọi đám người Long Tường đi kiểm kê chỉnh lý tài nguyên.
“Vô Danh, ngươi muốn về Nhị Trọng Thiên bao lâu?”
Lục Thần suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu, “Ta cũng không biết…”
Lần này Lục Thần quay về Nhị Trọng Thiên vì muốn tới sông Vong Xuyên!
Mạnh Bà nói, bởi vì hắn trở lại Nhị Trọng Thiên không đúng lúc, số mệnh của nữ hài kia đã thay đổi.
Sau này khi gặp lại nàng, cũng không biết bọn họ sẽ là bằng hữu hay là kẻ địch.
Nghĩ tới đây, Lục Thần thở dài một hơi, “Thật ra ta nên đi từ lâu…”
Lục Thần và mấy người Vân Hải, Ỷ Thiên bận rộn hai ngày để tăng phúc lợi bình thường của các học viên lên.
Sau khi bổ sung một đống tài nguyên xong, mỗi tháng các học viên có thể lĩnh được một số vật tư cơ sở, cộng thêm khen thưởng xếp hạng ở sân đấu, hiện tại chênh lệch trong đãi ngộ giữa học viên Thần Ma Học Viện và các học viện khác đã không còn nhiều.
Mặt khác, trong mấy ngày này, dược viên của học viện cũng đã được mở phong ấn.
Dược viên của Vô Niệm Thánh Viện rất lớn. Đột nhiên Lục Thần nghĩ, lần này tới Nhị Trọng Thiên, nếu có thể dẫn Dược Đồng về đây thì tốt, tới lúc đó có thể để đối phương trồng dược liệu trong học viện.
Ngày thứ ba, Lục Thần đi tới Chúng Tiên Các.
Thần Lượng Tiên Tôn còn chưa trở lại, không biết có chuyện gì quan trọng mà hắn ta phải đi ra ngoài lâu như thế.
“Vô Danh, sau khi ngươi rời đi, lối ra Truyền Tống Môn sẽ tự động biến mất. Ba mươi ngày sau nó sẽ xuất hiện. Ngươi phải chú ý sắp xếp thời gian ổn thỏa.” Mạc Bắc nói.
“Được.” Lục Thần theo Mạc Bắc cùng đi tới trước Truyền Tống Môn.
Lục Thần trực tiếp bước vào.
…
Khi Lục Thần mở mắt ra, phát hiện mình đã ở Tân Thủ Thôn của Nhị Trọng Thiên.
Cảnh còn người mất, thoáng cái đã gợi lên rất nhiều hồi ức cho Lục Thần.
Tân Thủ Thôn này không phải Tân Thủ Thôn mà Lục Thần bước ra lúc trước, nó tên Trường Viễn thôn, xung quanh thỉnh thoảng lại có một vài đoàn đội mới vừa tới Nhị Trọng Thiên xuất hiện bên cạnh Lục Thần.
Còn nhớ khi hắn mới tới Nhị Trọng Thiên đã chọc người Thánh Môn, sau đó hắn trực tiếp cướp mất thành chính của bọn họ.
“Cho nên hiện tại ta đang ở trạng thái nào…” Lục Thần nhìn thuộc tính của mình một hồi.
Với tư cách là người hạ giới, Lục Thần vẫn đang duy trì thuộc tính của Lục Trọng Thiên, vẫn lấy hình thái bản thể tiến vào Nhị Trọng Thiên.
Đương nhiên, mặc dù là trạng thái bản thể, nhưng hiện tại thuộc tính của Lục Thần vẫn rất kinh khủng. Huống chi hắn còn có Hồn Thể Hợp Nhất.
Ở Nhị Trọng Thiên, thực lực của Lục Thần vượt xa mọi người!
Xung quanh, một số người mới tới Nhị Trọng Thiên lại giống Lục Thần lúc trước, vẻ mặt ngơ ngác.
Thế nhưng trong Tân Thủ Thôn cũng không thiếu người chơi đẳng cấp cao. Dù sao Lục Thần cũng đã tăng độ khó của Nhị Trọng Thiên tới cấp Địa Ngục, độ khó để rời khỏi Tân Thủ Thôn cũng khá lớn.
Đúng lúc này, một thanh niên trẻ tuổi đi tới nói với Lục Thần, “Này người anh em, đoàn đội của ngươi đâu? Đoàn đội chúng ta là đoàn đội có mười tinh anh, nơi này rất khó sinh tồn, tất cả mọi người đều là người mới.”