Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Thần nhìn thuộc tính của Cửu Dực, không, phải nói là nhìn thuộc tính của Thập Dực, thật lâu sau vẫn không thể nói nên lời.
Sau khi Cửu Dực tiến giai, tốc độ di chuyển tăng mạnh, bỏ qua loạn lưu chân không, còn có thể thêm thuộc tính?
Nói vậy, lợi ích thuộc tính do Cửu Dực tiến giai mang tới còn mạnh hơn cả 30 vạn quyển trục rút ra hiện thực lúc trước!
Nếu cộng thêm huyết mạch Vạn Vật, thuộc tính của Lục Thần phải cao hơn người cùng tình huống 40%.
Mặt khác, Thập Dực Long Uy đã trở lại, trước đó Cửu Dực đã có đẳng cấp rất cao, tuy không tính là hạc giữa bầy gà nhưng cũng là tọa kỵ đỉnh cấp, chỉ không quá chói mắt mà thôi.
Hiện tại Cửu Dực đã tăng lên tới Thập Dực, vậy sau này khi Thập Dực phi hành, những người khác chỉ có nước bị ép xuống xe…
“Thật mạnh…” Ngay cả Lục Thần cũng không khỏi cảm thán, không hổ là tọa kỵ duy nhất.
Lục Thần tựa trước đầu rồng, nhẹ nhàng vỗ về đầu rồng to lớn của Thập Dực, vừa cười vừa nói, “Xem ra sau này ta phải gọi ngươi là Thập Dực! Hôm nay ngươi cứ ở lại đây nghỉ ngơi cho khỏe đi, ngày mai chúng ta tới sông Vong Xuyên!”
…
Ngày tiếp theo, một con Thập Dực cự long màu đen trực tiếp bay lên trên Tụ Linh sơn mạch.
Xung quanh có vô số người bị ép phải hạ xuống một cách không thể hiểu nổi.
Chỉ có điều bọn họ vốn không nhìn thấy bóng dáng của Thập Dực, chỉ kinh ngạc nhìn đủ loại tọa kỵ phủ phục trên mặt đất, cùng cúi đầu về một phương hướng, hệt như đang cung nghênh vương giả.
Lục Thần đứng trên đầu rồng, cảm nhận cuồng phong đang điên cuồng cuốn tới.
Tốc độ của Thập Dực đã nhanh hơn trước kia rất nhiều. Ngay cả Thái Toa nổi tiếng với tốc độ cũng không theo kịp tốc độ của Thập Dực.
“Sau khi mở ra Truyền Tống Môn của học viện, có thể đưa Thái Toa cho Lục Di.” Lục Thần lẩm bẩm.
Lộ trình vốn cần một giờ, hiện tại không tới 20 phút đã tới nơi, Lục Thần đã đứng trên bầu trời cầu Nại Hà.
Giữa không trung, Lục Thần thấy cầu Nại Hà vẫn kín người hết chỗ như trước.
Lục Thần thu hồi Thập Dực, tự bay vào trong rừng, sau đó lại đi ra khỏi rừng, hệt như một người chơi bình thường xuất hiện phía trước cầu Nại Hà.
Nhắc tới cũng trùng hợp, lúc này, phía trước cầu Nại Hà có đại bộ đội hơn năm trăm người đang chuẩn bị đi qua cầu Nại Hà.
“Nhiều người như vậy… Hình như là đoàn đội của mấy thế lực cùng đi.” Lục Thần lướt qua bên cạnh đội ngũ này, đi về phía cầu Nại Hà.
Mấy đội trưởng đang thương lượng với nhau, xem ra điều kiện của Mạnh Bà khiến bọn họ cảm thấy bối rối.
Mạnh Bà cũng không giục bọn họ. Đối với nàng, nàng có thể chờ đợi giỏi hơn bất kỳ người nào.
Nàng chỉ nhìn về phía sau đoàn người, dường như đang chờ đợi người nào đó.
Mãi tới khi thấy bóng dáng Lục Thần, Mạnh Bà mới mỉm cười, “Ngươi đã đến rồi?”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc vô cùng. Mạnh Bà đang nói chuyện với ai vậy?
Bọn họ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam tử cao lớn đang ung dung đi tới.
Lục Thần đến trước mặt Mạnh Bà, ôm quyền, “Mạnh Bà tiền bối.”
Mạnh Bà khẽ gật đầu, “Ngươi tới hơi chậm.”
Lục Thần thở dài một hơi, “Không phải ta không muốn tới sớm hơn một chút, chỉ là… Nói ra rất dài dòng.”
Hắn vốn muốn đợi sau khi qua Ngũ Trọng Thiên sẽ tới, nhưng thứ nhất, hắn bị động tiến vào Lục Trọng Thiên, nói cách khác, không phải hắn chiến thắng BOSS Thiên Vực ở Ngũ Trọng Thiên mà vào được Lục Trọng Thiên, chuyện này không hợp với yêu cầu của Mạnh Bà trước đó.
Thứ hai, vừa đến Lục Trọng Thiên hắn đã sáng lập Thần Ma Học Viện, cũng không có cơ hội gia nhập Tiên Viện. Hiện tại Truyền Tống Môn trở lại thế giới ban đầu ở Thần Ma Học Viện còn chưa được mở phong ấn, hắn vốn không thể trở về được.
“Hiện tại Minh Giới có ổn không?” Lục Thần hỏi.
“Vẫn đang trong quá trình khôi phục.” Mạnh Bà cười rộ lên, mặt mũi vẫn nhăn nheo như trước. Nhưng đây cũng không phải lần đầu Lục Thần gặp Mạnh Bà, hắn cũng không cảm thấy nàng xấu xí, trái lại còn có cảm giác thân thiết.
Lục Thần gật đầu.
Hai người kết thúc đoạn hội thoại ngắn ngủi, sau đó cả hai đồng thời nhìn về phía sông Vong Xuyên dưới cầu Nại Hà.
“Chuẩn bị xong chưa? Rất có thể vật phía dưới sẽ dọa ngươi sợ.” Mạnh Bà nói.
Lục Thần mỉm cười, “Thật ra, dường như hiện tại cũng không còn bao nhiêu thứ có thể dọa được ta.”
“Thật sao? Quả nhiên ngươi vẫn chưa tin lời lão thái bà ta… Nói chung, ngươi chuẩn bị sẵn sàng đi.”
Lục Thần gật đầu, “Đa tạ tiền bối đã nhắc nhở.”
Dứt lời, ngay dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Lục Thần trực tiếp nhảy xuống cầu Nại Hà!
“Người kia trực tiếp nhảy vào sông Vong Xuyên?” Đám người xung quanh lập tức rối loạn, “Không phải nói người nhảy vào đó sẽ chết sao!”
Đám người đang đi qua cầu Nại Hà cũng chẳng còn đoái hoài gì tới chuyện của mình nữa, tất cả đều vọt tới bên cạnh cầu Nại Hà.
Lúc này mặt nước sông Vong Xuyên rất bình tĩnh, sương mù trên mặt sông rất mông lung, nước màu đen khiến đám người còn chẳng thể thấy rõ rung động do tên vừa nhảy sông kia tạo ra.
“ĐM, đây là lần đầu tiên ta thấy có người tự sát trong Cửu Thiên! Quả nhiên là trong Cửu Thiên, loại người gì cũng có.”
Lúc này, Mạnh Bà lại cất giọng sâu kín, “Nếu các ngươi không muốn chết thì nhanh rời khỏi cầu Nại Hà đi.”
“A?” Mọi người kinh ngạc nhìn Mạnh Bà, không biết vì sao nàng lại nói như vậy.
“Ta nói, nếu các ngươi không muốn bị dư chấn của trận chiến đấu sắp tới lan đến, thì lập tức rời khỏi cầu Nại Hà! Loại tử vong kia có thể trực tiếp khiến các ngươi chết não!”
Mọi người lộ ra vẻ mặt hoảng hốt.
Lúc này Nhị Trọng Thiên còn chưa dính tới khái niệm thân thể, nhưng người chơi vẫn có liên kết não bộ thần kinh với thế giới hiện thực.
Ngay cả NPC cũng đã nói vậy, mọi người chỉ có thể vội vàng rời khỏi cầu Nại Hà.
Lúc bọn họ vừa rời khỏi cầu Nại Nà, nước sông Vong Xuyên vốn bình tĩnh cuối cùng cũng trở nên hơi không giống với lúc trước.
Mặt sống bắt đầu hơi nhộn nhạo, dần nhấc lên một mạch nước ngầm. Ngay sau đó, toàn bộ sông Vong Xuyên cuộn trào kịch liệt.
Toàn bộ mặt đất cũng vang lên tiếng nổ đùng đùng.
"Chuyện gì xảy ra? sông Vong Xuyên bị sao vậy?”
Mọi người không rõ rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, đột nhiên mặt sông chợt nổ tung!