Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Một cột nước cao chừng trăm mét phóng thẳng lên trời, toàn bộ mặt hồ đều nổ tung.
Nước sông màu đen rơi xuống, khiến cả sông Vong Xuyên càng thêm cuộn trào mãnh liệt.
“Các ngươi xem, trên mặt sông có hai người!” Người nào đó kêu to lên, mọi người vội vàng thuận theo ngón tay hắn ta nhìn lại.
Lúc này, đúng là trên mặt sông mãnh liệt có hai bóng người đang đứng đối diện nhau.
Một người trong đó bên thân có một hạt châu lơ lửng, chính là nam nhân vừa nhảy vào sông lúc nãy kia.
Mà lơ lửng bên cạnh Lục Thần chính là Thanh Thủy Châu. Dưới sự trợ giúp của Thanh Thủy Châu, Lục Thần mới có thể đứng vững trên mặt sông.
Nhưng người đối diện hắn lại không dựa vào bất kỳ pháp bảo gì vẫn có thể đứng trên mặt sông đang cuộn trào mãnh liệt.
Thế nhưng lúc này, hai người lại không động thủ.
Lục Thần khiếp sợ nhìn bóng người trước mặt, thật lâu sau vẫn không thể nói nên lời.
Người này là một lão giả nhân loại, cả người tỏa ra khí đen, trên mặt không có chút máu, vẻ mặt ung dung.
Ánh mắt hắn ta nhìn Lục Thần không hề có chút gợn sóng nào, như đang nhìn người xa lạ.
Nhưng Lục Thần thấy đối phương lại khó có thể bình tĩnh nổi.
Rốt cuộc hắn cũng hiểu rõ lời Mạnh Bà nói, nếu dưới sông Vong Xuyên là người này, vậy đúng là đối phương có thể dọa hắn thật.
Đây là thầy tốt bạn hiền của Lục Thần, là người đã từng cứu Lục Thần, sau đó càng không tiếc binh giải trợ giúp Lục Thần thông quan Thiên Trừng Tháp… Mộc Huyền!
“Mộc… Mộc Huyền!” Hai tay Lục Thần run rẩy, viền mắt cũng ẩm ướt.
Nếu không có Mộc Huyền hắn đã sớm chết dưới Thiên Trừng Kỳ Trận của Thiên Linh Sơn. Nếu không có Mộc Huyền hắn cũng không thể nhận được Thần Ma Hỗn Nguyên tâm pháp, rất nhiều trận ác chiến sau đó hắn đã dựa vào bộ tâm pháp đỉnh cấp này thủ thắng.
Có thể nói, Mộc Huyền là ân nhân của hắn!
Lục Thần chưa từng quên người bằng hữu này, cho dù xuống Minh Giới hắn cũng hỏi thêm về tình huống của Mộc Huyền.
Thế nhưng ai có thể nghĩ tới, người thủ hộ sông Vong Xuyên lại là Mộc Huyền!
“Mộc Huyền, là ngươi sao!” Lục Thần trừng to hai mắt, trong mắt đầy vẻ không thể tin tưởng!
Thế nhưng Mộc Huyền không trả lời hắn, chỉ là sương mù màu đen bên người hắn ta đã càng đậm đặc hơn.
“Vạn Minh Chi Thể!” Mộc Huyền quát khẽ một tiếng, cả người lập tức bộc phát ra linh lực kinh khủng.
Cuồng phong tàn sát bừa bãi, nhấc lên sóng biển ngập trời trên sông Vong Xuyên rộng lớn.
Trên bầu trời biển mây rập rạp, đang giữa ban ngày lại như đêm tối phủ xuống.
Người xung quanh trợn tròn mắt há hốc mồm nhìn hai người trên mặt sông, trong đầu hỗn loạn tưng bừng.
“Này… Đây là ai? Chỉ một trạng thái đã dẫn phát thiên địa dị tượng?”
“Chắc chắn bọn họ không phải người Nhị Trọng Thiên, hệt như thể thần minh.”
“Ác ma kia muốn ăn nam tử kia sao? Thật khủng khiếp!”
Trên cầu Nại Hà, quần áo Mạnh Bà tung bay phấp phới, ngay cả làn da khắp khuôn mặt cũng như bị cuộn sóng nhấp nhô.
Nàng hơi híp mắt lại, “Lục Thần, ta đã nói ngươi sẽ bị dọa!”
“Người thủ hộ trong sông Vong Xuyên sẽ tìm được nhược điểm trong nội tâm ngươi, xem ra người này chính là nhược điểm của ngươi.”
Lục Thần nhìn Mộc Huyền phát động kỹ năng tăng phúc, mí mắt nhảy lên.
Đối thủ trong sông Vong Xuyên lại là Mộc Huyền!
Thế nhưng hắn ta lại không biết mình, hơn nữa nếu còn do dự, rất có thể bản thân mình sẽ chết trên tay người này!
Nghĩ tới đây, Lục Thần tạm thời đè nén tâm tình kích động, “Không, ngươi không phải Mộc Huyền! Nhưng… Mộc Huyền… Xin lỗi rồi.”
Mộc Huyền là Tán Tiên! Lục Thần không dám khinh thường chút nào.
Lục Thần quát khẽ một tiếng, “Thần Ma Cộng Sinh! Hình thái Long Thần! Thần Ma Thiên Uy! Hồn Thể Hợp Nhất!”
Đám người xung quanh đang xem náo nhiệt đột nhiên phát hiện, không hiểu sao mình lại rơi vào trạng thái suy yếu…
Đương nhiên, cho dù không có ai ở đây, nhưng hôm nay thực lực của quân đoàn dã quái đã tăng lên nhiều, bọn nó cũng có thể cung cấp thuộc tính cho Lục Thần.
Lục Thần sử dụng tất cả các kỹ năng gia trì như Chiến Thần phụ thể, Ác Ma biến thân.
Tiến vào hình thái hoàn toàn, Lục Thần cũng bộc phát ra linh lực kinh khủng. Sóng nước dưới thân hai người điên cuồng va chạm, toàn bộ mặt sông Vong Xuyên nổi lên gió xoáy cuồng mãnh.
Mái tóc dài của Lục Thần bay lượn trong gió, cả người bị long lân bao trùm, hệt như chiến thần tóc trắng.
“Ôi trời ơi, nam nhân kia cũng khủng bố như vậy sao? Đây là trận chiến đấu cấp bậc gì vậy!” Đám người xem đã lui ra phía xa, hoảng sợ nhìn hai người đang đứng trên sông Vong Xuyên màu đen.
Cùng lúc đó, càng ngày càng nhiều người chơi ở Nhị Trọng Thiên bị dị tượng nơi này hấp dẫn, đều kéo tới cầu Nại Hà.
Thế nhưng Lục Thần vốn không đếm xỉa đến những người này.
Tuy Lục Thần đã đồng ý với Mạc Bắc sẽ không tạo ra động tĩnh quá lớn, nhưng một trận chiến này hắn nhất định phải đánh!
Một bóng người màu hồng nhạt bắn nhanh từ phía xa đến. Tốc độ nhanh tới mức mắt thường khó có thể nhìn thấy được.
Đây tuyệt đối không phải thực lực mà Nhị Trọng Thiên nên có.
Người nọ lặng yên không tiếng động lẫn vào trong đoàn người, lại không bị bất kỳ người nào phát hiện, chỉ không hiểu sao đột nhiên bên cạnh có thêm một nữ tử đeo mạng che mặt.
Có người vừa quay đầu nhìn thoáng qua đã bị đôi mắt lấp lánh như vì sao trên trời của nàng hấp dẫn, không dời mắt nổi.
“Đôi mắt đẹp quá…”
Người đến chính là Thiên Hinh Nhi, nàng cũng đã tới Nhị Trọng Thiên!
Thế nhưng thân là con gái một của cung chủ Hoàng Thiên Tiên Cung, một trong những đại thế lực ở Lục Trọng Thiên, vậy mà vẻ khiếp sợ trên mặt nàng lại không ít hơn so với những người khác.
“Là… Là Vạn Minh Chi Hồn! Lục Thần đang làm gì? Tại sao hắn lại muốn đánh một trận với Vạn Minh Chi Hồn?”
“Vạn Minh Chi Hồn là thánh linh trấn thủ sông Vong Xuyên, mặc dù không thể tính là người tu tiên nhưng… Dưới Chân Tiên, không người có thể địch!”
Lục Thần cũng không biết Thiên Hinh Nhi cũng tới, lúc này hắn đang tập trung hết tất cả tinh lực đối phó với “Mộc Huyền” trước mắt!
“Mộc Huyền, không ngờ khi ngươi còn sống, ta không có cơ hội giao thủ luận bàn với ngươi, nhưng tới chỗ này chúng ta lại trở thành đối thủ…” Lục Thần đau lòng.