Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Mà bắt đầu từ Ngũ Trọng Thiên Vực sẽ dùng bản thể xuyên việt. Nói cách khác, chỉ cần Cửu Nhi không quay về thế giới ban đầu, vậy người Mộc Phủ cũng không biết nàng đang ở đâu!
Nhìn dáng vẻ lo lắng của Lục Thần, trong lòng Thiên Hinh Nhi rất khổ sở, “Lục Thần, nếu Cửu Nhi đang ở Ngũ Trọng Thiên, vậy chúng ta cứ quay về Lục Trọng Thiên trước, sau đó chờ khi Truyền Tống Môn xuống hạ giới khôi phục, chúng ta lại để phụ thân truyền tống chúng ta xuống hạ giới, để chúng ta xuống Ngũ Trọng Thiên một lần nữa.”
Lục Thần thở dài một hơi, “Cho dù nàng đang ở Ngũ Trọng Thiên, nhưng Ngũ Trọng Thiên rất lớn, muốn tìm một người dễ vậy sao? Huống hồ nếu Cửu Nhi đang ở Ngũ Trọng Thiên thật, nói rõ tốc độ phát triển của Ám Thực còn nhanh hơn ta tưởng tượng. Vậy chờ khi chúng ta tới Ngũ Trọng Thiên, có lẽ nàng đã không còn ở đó nữa.”
Mạnh Bà đã từng nói, nếu Cửu Nhi tới Lục Trọng Thiên chắc chắn sẽ tới tìm hắn!
Có lẽ thay vì tiếp tục tìm kiếm không đầu mối như vậy, không bằng chờ khi Cửu Nhi tự tới tìm mình!
“Ừ, đúng rồi, không phải ngươi nói ngươi còn có việc sao?” Đột nhiên Lục Thần nghĩ tới nữ hài này vẫn luôn chạy theo bản thân mình, dường như chẳng lo xử lý chuyện của nàng.
“Ta… Ta cũng muốn tới Ngũ Trọng Thiên… Xem ra chỉ có thể đợi sau này lại đi.” Thiên Hinh Nhi ấp úng nói.
Lục Thần cũng không nghĩ quá nhiều. Nếu hai người đều không cần ở lại Tứ Trọng Thiên, vậy cùng quay về Lục Trọng Thiên đi.
…
Thiên Hinh Nhi về tới Hoàng Thiên Tiên Cung, không biết phụ thân đã tới nơi nào. Thiên Hinh Nhi trở lại phòng mình, gọi tiểu nhân sư phụ trong lòng bàn tay ra.
“Nha đầu, ngươi ở chung một chỗ với tiểu tử ngốc kia lâu như vậy mà không xảy ra chuyện gì sao? Đã nói mỹ nhân kế mà?”
Thiên Hinh Nhi dùng hai tay chống quai hàm, chậm chạp nhìn ra ngoài cửa sổ, “Hắn có tâm sự, hẳn chẳng có tâm tư suy nghĩ tới những chuyện khác.”
“Hắn có tâm sự? Ta thấy là ngươi có tâm sự thì đúng hơn.”
“Sư phụ, ngươi có biết Ám Thực là gì không?”
“Biết, thế nào? Không phải ngươi muốn giúp nữ hài kia chứ? Nàng là tình địch của ngươi. Nhìn Lục Thần quan tâm tới nữ hài kia như vậy, nếu so sánh ra, chưa chắc ngươi đã có thể thắng.” Tiểu nhân sư phụ nhảy lên trên bàn, không cố kỵ mà ăn hoa quả trong mâm đựng trái cây trên bàn.
“Ta… Ta biết, nhưng nữ hài kia rất đáng thương. Ai ya, sư phụ ngài mau nói cho ta biết đi, rốt cuộc Ám Thực là gì?”
Thấy đồ đệ vội vã như vậy, tiểu nhân vừa cười vừa nói, “Được rồi được rồi, đúng là không thể coi thường việc này. Chờ sau khi phụ thân ngươi trở về, ngươi cũng phải nói với hắn một chút.”
“Lục Thần có bộ Thần Ma Nghịch Mệnh, nhưng ngươi có biết bộ Thần Ma Nghịch Mệnh cũng không phải một bộ trang bị hoàn chỉnh không?”
“Ta đã từng nhìn thấy trong Trang Bị Đồ Giám của Tiên Cung.” Thiên Hinh Nhi nhớ lại, “Bộ Thần Ma Nghịch Mệnh rất mạnh mẽ, có thể nói nó có khả năng nghịch thiên cải mệnh. Nhưng chưa từng có người nào thu thập đủ bộ trang bị này, bởi vì một trang bị mạnh mẽ nhất trong đó – Thần Ma Vô Thiên – vốn không tồn tại trong Cửu Thiên.”
Tiểu nhân hài lòng gật đầu. Xem ra đồ đệ cũng dốc lòng học thuộc Trang Bị Đồ Giám.
“Đúng là như thế, trang bị Thần Ma Vô Thiên này vô cùng kỳ lạ, rõ ràng nó không tồn tại nhưng lại có tên của mình. Nói chung, từ cổ chí kim chưa từng có người nào đạt được trang bị này.”
“Nếu trên đời có Thần Ma Vô Thiên, vậy bộ Thần Ma Nghịch Mệnh tuyệt đối là bộ trang bị mạnh nhất! Thế nhưng chính vì nó thiếu mất một trang bị là Thần Ma Vô Thiên cho nên bộ Thần Ma Nghịch Mệnh chỉ có thể tính là bộ trang bị đỉnh cấp.”
“Trong Cửu Thiên, có một bộ trang bị khác có thể sánh với bộ Thần Ma Nghịch Mệnh.” Tiểu nhân vừa ăn hoa quả vừa thẳng thắn nói.
“Sư phụ, ngươi nói về bộ Thần Ma Nghịch Mệnh nhiều như vậy làm gì, ta đang hỏi Ám Thực!” Thiên Hinh Nhi không nhịn được nói.
“Ám Thực là trang bị hạch tâm trong bộ Ám Thực Hỗn Độn, là bộ trang bị có thể sánh với bộ Thần Ma Nghịch Mệnh.”
Thiên Hinh Nhi trừng to mắt, Ám Thực Hỗn Độn có thể sánh với bộ Thần Ma Nghịch Mệnh, đương nhiên phải kinh khủng vô cùng.
“Bộ Ám Thực Hỗn Độn cũng không thuộc về Cửu Thiên, cực kỳ mạnh mẽ, nhưng đồng thời nó cũng có thiếu sót chết người!”
“Ám Thực là một loại công pháp, ngươi có thể hiểu đại khái như Thần Ma Cửu Biến của Lục Thần! Đồng thời Ám Thực còn được xưng là ‘Ám Thực Huyền Âm Công’!” Cuối cùng tiểu nhân cũng trở lại chuyện chính, “Công pháp này vô cùng tà môn, muốn tu luyện Ám Thực Huyền Âm Công cần phải thỏa mãn điều kiện thân thể vô cùng hà khắc, bản thân cần phải có Chí Âm Ám Thể. Phải biết rằng, phóng tầm mắt nhìn khắp Cửu Thiên cũng không tìm ra mấy người có được loại thể chất này!”
Thiên Hinh Nhi nhíu mày. Khó trách cả tộc Mộc Phủ gì đó kia đã truyền thừa không biết bao lâu mới có một Cửu Nhi có thể mang theo Ám Thực!
“Thế nhưng sư phụ, Ám Thực đoạt xá là như thế nào nữa?” Hinh Nhi truy hỏi.
“Thực giả, thương tổn, hư thối, tổn hao, sau khi tu luyện Ám Thực sẽ khiến hồn thể của bản thể bị hư hao. Mà môn công pháp Ám Thực này cực kỳ tà môn, không chỉ có thể nảy sinh tâm ma, bản thân nó còn như có sinh mệnh. Khi tu luyện tới trình độ nhất định nó sẽ liên thủ với tâm ma đoạt xá ý thức của bản thể, sau đó ngay cả tâm ma của bản thể cũng bị nó thay thế. Cuối cùng, người học tập Ám Thực có thể tự mình chi phối Chí Âm Ám Thể, trở thành một sinh mệnh thể danh xứng với thực.”
Thiên Hinh Nhi nghe tới ngẩn người. Ám Thực quá kinh khủng, không ngờ trên đời này lại có người tu luyện loại công pháp tà môn như thế.
“Đương nhiên, chắc chắn nữ hài Nhân tộc kia không biết kết quả sẽ là như vậy. Hẳn bọn họ đã dùng thủ đoạn đặc biệt gì đó, có ý đồ dùng Ám Thực tới bảo vệ thế giới ban đầu của bọn họ…” Tiểu nhân thở dài một hơi, “Đáng tiếc, sau khi Ám Thực có quyền chi phối thân thể rồi, nó sẽ không ngừng tìm các trang bị khác để lắp ráp. Đồng thời nó cũng cảm thấy hứng thú với các trang bị, chiến sủng, thánh linh khác mạnh mẽ hơn mình.”