Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Người làm đạo sư không ai khác chính là Lục Thần. Sáu người cùng nhau lên lôi đài. Nhìn bóng dáng mấy người, Vân Hải nói với Ỷ Thiên: “Lão Ỷ, năm tiểu tử kia thực lực mạnh hơn trước kia nhiều.”
“Ừ, năm tiểu tử này đều là thiên tài hiếm thấy. Hình như Diệp Phàm đang mắc nợ, nhưng không ảnh hưởng hắn nâng cao thực lực, hình như đã là Đại Đế Tu tam tinh, cũng không biết hắn làm như thế nào nữa.”
Vân Hải gật đầu: “Chẳng trách Tử Thiên Cung không chịu tha cho hắn. Loại thiên tài như vậy chỉ cần cho hắn chút thời gian trưởng thành thì đến khi gặp lại, hắn đã lột xác rồi.”
“Tiểu Thú không đi à?”
Ỷ Thiên nói: “Lần này an bài là top 5 trong sân đấu, hình như viện trưởng không cho Tiểu Thú đánh sân đấu, nói là sợ hủy sân đấu.”
Vân Hải gật đầu. Cũng đúng, Tiểu Thú có cha bảo kê nên không cần tranh đoạt tài nguyên với người khác.
Phần thi lý luận lúc trước không có gì đáng xem. Lúc này thấy viện trưởng Thần Ma Học Viện dẫn theo năm học viên mạnh nhất lên lôi đài, dưới đài lập tức sôi trào.
“Đây chính là năm người mạnh nhất trong đám học viên thiên tài của Thần Ma Học Viện? Nghe nói trước kia đều nhận được thư mời của Tiên Viện.”
“Năm người mạnh nhất thì chưa thể xác định, hẳn là top 5 trên Thần Ma Bảng mới đúng. Thần Ma Học Viện ngọa hổ tàng long, có những người không bận tâm thứ hạng trong sân đấu.”
“Thần Ma Bảng… Nhắc tới cái này, ta nghe nói đệ tử trao đổi của học viện khác đều không thể tiến vào top 300! Cho dù những người đã tu luyện nhiều năm cũng không được!”
“Ừ. Hiện tại Thần Ma Bảng là bảng xếp hạng khủng bố nhất Thịnh Nguyên đại lục! Có thể đứng top 5 trên bảng xếp hạng đó, thực lực vô cùng đáng sợ!”
Bởi vì đây là giải đấu xếp hạng cho học viện, nhưng chỉ cần là học viện mới được xếp hạng thì chắc chắn là học viện mới thành lập không lâu, do đó người khiêu chiến cũng bị hạn chế số năm nhập học. Chẳng qua hạn chế sẽ không quá khắc nghiệt, chỉ cần là đệ tử nhập học chưa đầy 20 năm thì đều có thể khiêu chiến! Đã nhập học 20 năm thì không thể nào còn là “người mới” được nữa! Nhưng từ vẻ mặt của đám người Diệp Phàm có thể thấy, một đám đang đứng trước mặt Lục Thần, không hề tỏ vẻ sợ hãi.
Để tiết kiệm thể lực cho hai bên, chung quy Thần Ma không có khả năng chỉ đối mặt với sự khiêu chiến của một nhà. Dựa theo quy tắc, Chúng Tiên Các sẽ cho ra mấy đối thủ khiêu chiến không cùng đẳng cấp, phân biệt là học viện bình thường, Thánh Viện, Tiên Viện. Nếu có tổng viện hay thế lực khác muốn khiêu chiến thì cũng sẽ xuất hiện trong danh sách người khiêu chiến, Thần Ma Học Viện cần chọn một nhà để khiêu chiến.
Mà mỗi lần Thần Ma Học Viện thắng lợi đều sẽ đạt được số điểm nhất định, bao nhiêu điểm còn tùy theo độ mạnh yếu của đối thủ mà họ lựa chọn. Khi ứng chiến, hai bên đều phái ra một đệ tử, chỉ tỷ thí một chiêu. Người thắng có thể chọn tiếp tục khiêu chiến, cũng có thể dừng lại, nghỉ ngơi một chút rồi thi đấu tiếp. Còn người thua thì không được ứng chiến.
Sau khi năm đệ tử đều bại trận, năm người đối phương đều sẽ được “hồi sinh”, khi đó họ có thể đồng thời khiêu chiến, cũng có thể thay phiên khiêu chiến đạo sư phe ta. Điều kiện giành chiến thắng cuối cùng là đánh bại đạo sư.
Một lát sau, Chúng Tiên Các đưa ra danh sách những người khiêu chiến đầu tiên.
“Nhóm khiêu chiến đầu tiên bao gồm Bắc Thần Tiên Viện, Thiên Huy Thánh Viện, Võ Đạo Học Vện. Mời Thần Ma Học Viện chọn người khiêu chiến.”
Lục Thần không hề nghĩ ngợi mà nói thẳng: “Bắc Thần Tiên Viện đi.”
Đám người Diệp Phàm không hề bất ngờ. Viện trưởng không chọn Tiên Viện mới là không bình thường.
“Viện trưởng, ngươi nghỉ ngơi cho khỏe đi, chắc sẽ không có cơ hội cho ngươi ra sân đâu.” Sở Thiên nói.
Lục Thần nhíu mày: “Đối phương là Tiên Viện, các ngươi có chắc chắn không?”
Tiêu Chiến cười he he: “Viện trưởng, hiện giờ chúng ta mạnh hơn trước kia rất nhiều.”
Lục Thần hừ lạnh: “Người của Tiên Viện cũng không kém, các ngươi đừng có khẳng định chắc nịch như thế.”
Bên phía diễn võ trường, người của Bắc Thần Tiên Viện lên lôi đài. Họ đều thể hiện vô cùng hưng phấn khi thấy Thần Ma Học Viện chọn mình.
“Không ngờ vừa bắt đầu đã chọn Bắc Thần chúng ta, thật thú vị! Người ta thường nói Thần Ma Học Viện rất lợi hại, vậy hãy để Bắc Thần Thiên Sách ta đây lĩnh giáo thử xem.” Một đệ tử có vẻ rất phấn khởi.
Một nam nhân trung niên đằng sau lên tiếng: “Lần này chúng ta báo danh khiêu chiến là để cho các ngươi so chiêu với Vô Danh. Bây giờ đã biết hắn là người giết chết Diêm Vương, ta không trông cậy vào các ngươi có thể giành chiến thắng, nhưng ít ra phải cho hắn dốc hết sức đối phó!”
Không ngờ nam nhân này lại biết Lục Thần đã giết chết Diêm Vương, xem ra tin tức khá linh thông.
Thiên Sách vội thu liễm thái độ, ôm quyền nói với nam nhân: “Vâng, Mặc Ngôn sư thúc… Chúng ta đều từng xem biểu hiện của Vô Danh trong trận đấu Thiên Kiêu, chỉ bình thường mà thôi, thực lực như thế mà có thể giết chết Diêm Vương sao? Thật không biết lời đồn đãi có phải là thật hay không.”
“Chúng ta nhất định sẽ dốc hết sức ứng phó, để chúng thấy rõ thực lực của chúng ta là gì!”
Không lâu sau, người của Bắc Thần Tiên Viện đã đứng đối diện với Thần Ma Học Viện. Mặc Ngôn tiến lên một bước, không thèm nhìn đám người Diệp Phàm, trực tiếp nhắm vào Lục Thần: “Vô Danh viện trưởng, tại hạ là Mạch Mặc Ngôn, đạo sư chỉ đạo tu luyện của Bắc Thần Tiên Viện, xin được chỉ giáo nhiều hơn.”
Thấy hắn ta coi như khách sáo, Lục Thần ôm quyền đáp lễ: “Không dám nhận chỉ giáo, chỉ luận bàn mà thôi.”
Đúng lúc này, Thiên Sách nhìn Diệp Phàm đối diện mình: “Ê, hạng người vô danh đối diện, tập hợp thiên tài trong thiên hạ? Thần Ma các ngươi đúng là nói khoác không ngượng mồm! Biết ta là ai không? Một mình ta cũng đủ đánh bại năm người các ngươi. Vô Danh, để ta xem thử ngươi có lợi hại như trong truyền thuyết hay không.”
Diệp Phàm khẽ nhíu mày. Thằng này cố ý gọi Thần Ma là “hạng người vô danh”. Phải biết rằng viện trưởng có biệt danh là Vô Danh, hiển nhiên hắn ta cố ý làm thế, thậm chí còn gọi thẳng tên viện trưởng, khiến Diệp Phàm rất tức giận.
“Bắc Thần Tiên Viện mà cũng có mặt mũi đứng đó kêu gào? Ngươi không biết trong balo của ta còn giữ thư mời của Bắc Thần Tiên Viện à?”