Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp ( Dịch Full )

Chương 1522 - Chương 1521: (9/15)

Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp Chương 1521: (9/15)

Editor: Linh Tống

Phụ trách: Vô Tà Team

Nếu họ thắng được trận thứ ba thì có khả năng đột phá 300 điểm cao nhất! Mà trận thứ ba, người khiêu chiến là Phồn Tinh Học Viện, gặp hai đệ tử mạnh nhất của Thần Ma Học Viện, Diệp Phàm và Sở Thiên!

Hai người đã thương lượng từ trước, Sở Thiên đánh ba trận, Diệp Phàm đánh hai trận.

Đẳng cấp cao nhất của Phồn Tinh đệ tử là Đại Đế Tu lục tinh, tính ra thì không kém. Mọi người đều tu luyện khoảng hai mươi năm, ít nhất mạnh hơn Thiên Sách một sao. Nhưng đối mặt với hai tên biến thái Sở Thiên và Diệp Phàm, Phồn Tinh không thể đánh trả!

Đánh xong ba trận, Sở Thiên còn chưa hết thèm, thậm chí còn bỏ ra mười ngàn linh thạch mua một trận đấu của Diệp Phàm… Kết quả là Diệp Phàm – đệ tử mạnh nhất Thần Ma chỉ giao thủ với một đối thủ duy nhất, vậy mà còn là đối thủ yếu nhất của Phồn Tinh. Trận đấu càng chán, Diệp Phàm một chiêu đánh bại đối thủ, không có gì bất ngờ.

Đạo sư bên kia thấy đệ tử của mình không chịu được một kích thì không thể tin nổi. Đường đường là Tiên Viện mà lại bị học viện mới thành lập đánh te tua tơi tả, quả thực chưa từng nghe thấy ở Lục Trọng Thiên bao giờ. Hắn ta đang suy nghĩ mình có nên ra trận hay không thì thấy Lục Thần lười biếng vươn vai.

Lục Thần quá nhàm chán. Đứng trên lôi đài đã gần một tiếng mà chẳng có gì xảy ra, còn không thú vị bằng khảo hạch viện trưởng. Lục Thần tiến lên, ôm quyền nói với đạo sư đối phương: “Vị bằng hữu này, đây là trận cuối cùng, ta thấy giai đoạn đạo sư, chi bằng các ngươi đừng bỏ cuộc, xem như luận bàn, thế nào?”

Người kia nhíu mày nhìn Lục Thần: “Vô Danh viện trưởng, ý ngươi là muốn đệ tử khiêu chiến ta?”

“Không, luận bàn thôi mà, để ta khiêu chiến. Chung quy chúng ta đều là đạo sư, vậy thì ai cũng không sợ mất mặt.”

Người kia hít vào một hơi. Thằng này không diễn theo kịch bản gì hết! Hắn muốn tự xuất chiến? Làm gì có người dẫn đội nào làm thế! Nhưng ngẫm lại thì Thần Ma Học Viện quái dị này làm thế cũng là điều dễ hiểu. Chẳng qua thực lực của Vô Danh… Nghe nói là một trong những người mạnh nhất Lục Trọng Thiên. Mặc dù hắn ta là cảnh giới Nhân Vương, nhưng vẫn lưỡng lự.

“Ừm… Ta thấy không cần thiết đâu. Hôm nay là ngày vui của quý học viện, chúng ta cũng chỉ tới đây luận bàn thi đấu, nếu đệ tử của quý học viện đã chứng minh thực lực của mình rồi thì so đấu nữa cũng không có ý nghĩa.” Người kia vội nói: “Chúc mừng Vô Danh huynh đệ thắng ba trận liên tiếp, trong đó còn có một cái là tổng viện! Ta thấy thành tích cuối cùng sẽ được cộng thêm điểm! Chúng ta xin phép không quấy rầy nữa.” Dứt lời, người kia dẫn theo năm đệ tử bị thương hối hả xuống lôi đài.

Nhìn bóng lưng đối phương rời đi, Lục Thần bất đắc dĩ lắc đầu.

“Viện trưởng, đừng nhìn nữa, người ta không muốn đánh nhau với ngươi đâu.” Tiêu Chiến đi đến bên cạnh Lục Thần nói: “Đang yên đang lành ngươi nhảy ra làm gì? Ta nhìn vẻ mặt của người kia, vốn dĩ còn có cơ hội so chiêu với hắn, ai ngờ lại bị ngươi dọa trốn mất.”

Lục Thần trừng Tiêu Chiến: “Ngươi đứng ở đây một hai tiếng thử xem có thấy chán không! Vừa rồi ta đã bảo các ngươi nhẹ tay với mấy người rồi cơ mà, không đứa nào chịu nghe lời hết!”

Ngũ Huyền cười. Hắn ta là người vui vẻ nhất, chung quy chỉ có mình hắn ta được đánh đủ năm trận.

“Viện trưởng, chuyện này sao có thể làm phiền lão nhân gia ngài chứ.”

Lục Thần hừ lạnh: “Ngươi còn không biết xấu hổ nói nữa. Tĩnh Tu Các chọc giận gì ngươi hay sao? Mỗi lần ngươi đánh nhau không hủy hoại mấy tòa nhà thì sẽ khó chịu?”

Vừa nhắc tới Tĩnh Tu Các, Ngũ Huyền nhất thời co vòi, trốn sau lưng sư huynh…

Mạc Bắc tươi cười đi tới: “Vô Danh lão đệ à, ta hâm mộ ngươi quá, chất lượng của Thần Ma đệ tử thật cao, ba trận đều thắng!”

“Để ta tuyên bố kết quả nhé.” Mạc Bắc đứng lên sân khấu, đang định phát ngôn thì chợt phát hiện một đội ngũ đi tới. Người dẫn đầu cao gần bốn mét, cực kỳ cao to. Sau lưng hắn ta là năm đệ tử, bốn nam một nữ, đều thống nhất mặc trường bào màu tím. Thấy sáu người này, không chỉ Mạc Bắc ngây ngẩn cả người mà người của Thần Ma Học Viện cũng ngây ra như phỗng.

“Tử Thiên Cung?”

Lúc này, đầu óc Lục Thần trống rỗng. Hắn không biết năm người khác, nhưng người phụ nữ duy nhất trong đội ngũ, hắn lập tức nhận ra ngay.

“Cửu Nhi!” Lục Thần trợn tròn mắt, vẻ mặt tràn đầy khó tin.

Nam nhân dẫn đầu vừa dẫn đội ngũ đi tới, vừa cười lớn: “Ha ha, Thần Ma Học Viện quả là lợi hại! Tổng viện Tiên Viện mà cũng có thể đánh bại dễ dàng! Chẳng qua nhìn mấy trận quy mô nhỏ thế này thì thật nhàm chán. Đã vậy, ta tin rằng Vô Danh viện trưởng sẽ không ngại tăng thêm chút kích thích cho trận đấu.”

“Tử Dạ Thiên Tử!” Diệp Phàm nhìn chằm chằm nam nhân kia, hung tợn nói.

“Là Tử Thiên Cung!” Đám người Tiêu Chiến cũng nhận ra thân phận của đối phương.

Lục Thần nhìn chằm chằm nữ nhân vẫn cúi đầu đi sau lưng Tử Dạ Thiên Tử. Nữ nhân cúi đầu, khóe miệng cong lên, đôi mắt nhìn Lục Thần như đang nhìn con mồi. Lục Thần khẳng định nữ nhân này chính là Cửu Nhi. Có điều trong mắt Cửu Nhi có tràn đầy hưng phấn, giống như một người xa lạ.

“Ám Thực…” Lục Thần thì thào. Cửu Nhi không nhận ra mình à? Chẳng lẽ Ám Thực đã đoạt xá ký ức của nàng? Cửu Nhi đã tới Lục Trọng Thiên? Nhưng tại sao nàng lại ở Tử Thiên Cung?

Tử Dạ Thiên Tử đi đến trước mặt đám người Lục Thần mới dừng lại, cười như không cười nhìn Lục Thần: “Vô Danh, cuối cùng chúng ta cũng gặp mặt.”

Lục Thần dời mắt nhìn Tử Dạ Thiên Tử: “Ngươi chính là Tử Thiên Cung Tử Dạ Thiên Tử?”

“Đúng thế.” Tử Dạ Thiên Tử mỉm cười: “Tính ra thì vừa rồi biểu hiện của ngươi đã để lại ấn tượng rất sâu sắc cho ta. Có người đụng vào Thần Ma đệ tử của ngươi, ngươi sẽ san bằng thế lực của đối phương sao? Thật trùng hợp, vừa lúc ta đang muốn giết Diệp Phàm. Không biết ngươi có bản lĩnh san bằng Tử Thiên Cung của ta hay không?”

Lục Thần khẽ híp mắt. Đối phương rõ ràng không có ý tốt. Chẳng qua hắn không nhắc tới chuyện của Cửu Nhi. Không cần biết Cửu Nhi có bị Ám Thực hoàn toàn chi phối hay không, nhưng lúc này Cửu Nhi đã không có ký ức liên quan tới mình, nếu mình nhắc tới trước ngược lại sẽ bị Tử Dạ Thiên Tử lợi dụng.

Bình Luận (0)
Comment