Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Nhìn hai nhóm người này đều che giấu sát khí trong mắt, Mạc Bắc không thể không ngăn cản Lục Thần, nói: “Vô Danh, ngươi có thể từ chối lời thách đấu của họ. Các ngươi đã đạt điểm tối đa trong vòng đấu đệ tử.”
Tử Dạ Thiên Tử không kiên nhẫn nói: “Mạc Bắc, chẳng lẽ ngươi đã quên quy tắc nếu có người bất mãn với kết quả thi đấu của Thần Ma Học Viện thì có thể khiêu chiến hay sao?”
Mạc Bắc nói: “Có thể khiêu chiến, nhưng Thần Ma Học Viện cũng có quyền từ chối các ngươi!”
“Từ chối?” Tử Dạ Thiên Tử khinh thường nói: “Vô Danh, nếu ngươi thật sự từ chối thì khác nào làm trái với đáp án lúc nãy của mình? Chẳng lẽ ngươi chỉ là kẻ chỉ biết khua môi múa mép hay sao?”
Lục Thần hừ lạnh: “Ta là người thế nào không cần ngươi đánh giá.”
Đúng lúc này, Cửu Nhi tiến lên một bước, lạnh giọng nói: “Vô Danh, có dám chơi lớn không? Ta muốn giết ngươi!”
Nhìn đôi mắt màu nâu tím của Cửu Nhi, Lục Thần khẽ híp mắt. Nữ nhân này vẫn xinh đẹp như trước kia, chẳng qua con ngươi màu nâu tím khiến dung nhan điềm tĩnh của nàng trở nên diêm dúa, nhưng Lục Thần vẫn có thể xác định nàng chính là Cửu Nhi. Chẳng qua từ giọng điệu nói chuyện, vẻ mặt cử chỉ của nàng có thể thấy nàng đã không còn là Cửu Nhi mà hắn biết. Hiện giờ trong mắt nàng chỉ còn lại giết chóc mà thôi…
Lục Thần nhớ tới Mộc Huyền. Hắn đã hứa với Mộc Huyền là sẽ giúp Cửu Nhi. Hắn cũng nhớ tới mấy lần tình cờ gặp gỡ Cửu Nhi. Nhưng ai ngờ được mấy năm sau, Cửu Nhi lại trùng phùng với hắn với bộ dạng thế này.
Cuối cùng, Lục Thần nói: “Các ngươi muốn thi đấu kiểu gì?”
Tử Dạ Thiên Tử cười lạnh: “Vô Danh, ngươi biết ta nhất định sẽ giết Diệp Phàm, mà đệ tử của ta cũng rất có hứng thú với ngươi, cho nên luận bàn như lúc nãy chẳng có ý nghĩa gì hết. Muốn so đấu thì đương nhiên là đặt cược bằng tính mạng!”
Đặt cược tính mạng? Nghe thấy lời này, mọi người đã hiểu Tử Thiên Cung không phải tới khiêu chiến, mà là muốn giết người!
Lần này Mạc Bắc không thể không nhúng tay. Hắn ta lạnh lùng nhìn Tử Dạ Thiên Tử: “Tử Dạ, đừng tưởng rằng Tử Thiên Cung của ngươi có thể làm bừa! Nơi này là Thịnh Nguyên đại lục, nơi này vẫn do Chúng Tiên Các chúng ta định đoạt!”
Ánh mắt Tử Dạ Thiên Tử cũng trở nên sắc bén. Nếu không có Chúng Tiên Các ngăn cản, sao hắn ta có thể cho Diệp Phàm sống tới bây giờ?
“Mạc Bắc, ngươi thật sự cho rằng Tử Thiên Cung của ta sợ Chúng Tiên Các các ngươi? Nếu ngươi còn dám ngăn cản Tử Thiên Cung làm việc, ta không ngại trở mặt với các ngươi!”
Mạc Bắc không hề sợ hãi. Hắn ta có thể nhường nhịn Lục Thần ăn vạ mình, đều là chuyện nhỏ, nhưng không thể tha thứ có kẻ muốn làm xằng làm bậy ở Thịnh Nguyên đại lục. Nơi này là địa bàn của Chúng Tiên Các! Nếu bỏ mặc Tử Thiên Cung tùy ý xằng bậy ở đây thì về sau Chúng Tiên Các còn có mặt mũi nào trước các học viện lớn, thậm chí là ở các đại lục? Đây là điều mà Chúng Tiên Các không thể chấp nhận!
“Tử Dạ, ta cũng cảnh cáo ngươi lần cuối, nếu ngươi còn dám gây chuyện nữa thì Chúng Tiên Các chúng ta sẽ không bỏ mặc không quan tâm ngươi! Mặc dù thế lực của Tử Thiên Cung các ngươi rất lớn, nhưng còn chưa lớn đến mức có thể làm xằng làm bậy!”
Tử Dạ cười lạnh: “Mạc Bắc, không cần ngươi quan tâm. Chúng Tiên Các các ngươi phá hỏng chuyện của ta, ta còn chưa nói sẽ tính sổ với các ngươi đâu!”
Ngay khi Tử Dạ và Mạc Bắc không ai nhường ai thì Lục Thần chợt lên tiếng: “Tử Dạ, xem ra ngươi đã chuẩn bị từ trước.”
“Thế thì đã sao? Ai bảo Vô Danh viện trưởng nổi tiếng khắp nơi làm chi! Sao? Chẳng lẽ Vô Danh viện trưởng của chúng ta sợ hãi?” Tử Dạ cố ý nói bằng giọng điệu quái dị.
Lục Thần hơi trầm tư, nói: “Hôm nay là ngày Thần Ma của ta gia nhập bảng xếp hạng, ta không muốn thấy đổ máu, huống chi cho dù muốn đánh, ta cũng sẽ không đánh nhau với ngươi ở chỗ này!”
Mặc dù Lục Thần sốt ruột muốn cứu Cửu Nhi, nhưng chung quy tình huống không phù hợp! Nếu Cửu Nhi đã bị Ám Thực thao túng, vậy rất có thể thực lực hiện tại của nàng đã vượt xa đám người Diệp Phàm. Nếu họ muốn thi đấu theo quy tắc, cho đám người Diệp Phàm ra trận trước thì đám Diệp Phàm sẽ gặp nguy hiểm…
Tử Dạ Thiên Tử đúng là tính toán rất hay! Cũng may mà Lục Thần đã biết Cửu Nhi hiện tại, nói đúng nên thì nên gọi là “Ám Thực”, cần thiết tránh xảy ra tình huống này, cho nên không thể không có dự định khác.
Tử Dạ khẽ híp mắt: “Vậy ngươi muốn thế nào?”
“Ngươi muốn đặt cược mạng sống chứ gì? Được, bảy ngày sau, một trận chiến ở Tiên Sư Trủng!” Lục Thần nói.
Tử Dạ Thiên Tử lia mắt nhìn Diệp Phàm. Hắn ta vốn định thừa dịp này, đầu tiên là mượn danh nghĩa đệ tử so tài để Ám Thực ám sát Diệp Phàm trước rồi lại giết Lục Thần. Nhưng bị Lục Thần kéo dài thời gian, xem ra kế hoạch sẽ bị hỏng hết.
Có điều hắn ta ngẫm lại thì thấy nếu Vô Danh đã đồng ý quyết chiến, chỉ cần giết hắn thì Diệp Phàm cũng không thể thoát được. Quan trọng nhất là mặc dù Ám Thực trưởng thành rất nhanh, nhưng gần đây đẳng cấp tăng lên quá nhanh, hắn ta cảm thấy nàng còn chưa hoàn toàn thích nghi với cảnh giới của mình, có thêm mấy ngày để mình chỉ huy, khiến nàng phát huy thực lực mạnh nhất! Nói vậy, kéo dài mấy ngày ngược lại càng có lợi cho hắn ta hơn!
“Được! Bảy ngày thì bảy ngày! Ta chờ ngươi bảy ngày. Bảy ngày sau, Tiên Sư Trủng, ta sẽ lấy mạng ngươi và Diệp Phàm! Chúng ta đi thôi.”
Lục Thần đã hứa hẹn trước mặt bao nhiêu người, hắn ta không cần phải lo lắng.
Dứt lời, Tử Dạ Thiên Tử bèn dẫn theo mấy đệ tử rời khỏi Thần Ma Học Viện. Nhìn bóng lưng đám người Tử Dạ Thiên Tử rời đi, Mạc Bắc đứng bên cạnh Lục Thần, cau mày nói: “Tử Dạ này còn kiêu ngạo hơn bình thường, xem ra là rất tự tin!”
Lục Thần gật đầu: “Ta biết.”
“Ngươi không nên đồng ý yêu cầu của Tử Dạ Thiên Tử. Ta đã nói đỡ cho ngươi rồi… Ta không tin hắn dám xung đột chính diện với Chúng Tiên Các chúng ta!” Mạc Bắc lắc đầu.
Lục Thần lại thở dài: “Mạc Bắc, không diệt trừ kẻ này thì e rằng Chúng Tiên Các các ngươi cũng sẽ gặp nguy hiểm!”
Mạc Bắc trợn tròn mắt, khó tin nhìn Lục Thần.