Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
“Bên phía Tử Thiên Cung xuất hiện Tinh Thần dị tượng, có lẽ họ chiếm được dị bảo nào đó, chỉ dựa vào tu luyện, e rằng ta sẽ không có phần thắng.” Lục Thần nói.
Nói tới đây, tất cả mọi người đều im lặng. Không có cơ duyên tu luyện, tăng cường thực lực sẽ có giới hạn.
“Vậy… Vậy phải làm sao đây?” Lê Vi lo lắng, vội hỏi.
Lục Thần hít sâu một hơi: “Có lẽ, ta vẫn còn một tia cơ hội! Cho ta ba ngày, ba ngày sau, Thái Hạo tiền bối, ta sẽ tới Hoàng Thiên Tiên Cung!”
“Ba ngày? Vô Danh, ngươi muốn làm gì?” Mạc Bắc khó hiểu hỏi.
“Ta muốn đến chủ linh mạch của Thần Ma Học Viện.” Lục Thần đáp. Hắn chỉ có ba ngày để chuẩn bị! Dùng ba ngày này đi tìm tinh hạch hiển nhiên không còn kịp nữa, cách nhanh nhất là… Chủ linh mạch! Mặc dù hắn không biết trong chủ linh mạch có thứ gì, nhưng nếu người trong núi đã kêu hắn đi vào thì nhất định sẽ có lý do. Bây giờ mỗi một phút trôi qua ở bên ngoài, Cửu Nhi đều sẽ mạnh hơn một chút. Lục Thần phải đặt cược một phen!
“Mạc Bắc, phiền ngươi giải trừ phong ấn mà Chúng Tiên Các bố trí, ta muốn tiến vào chủ linh mạch!”
Tất cả mọi người khiếp sợ nhìn Lục Thần. Mạc Bắc nôn nóng nói: “Vô Danh, thứ bên trong chủ linh mạch của các ngươi rất tà dị, trước kia Tiên Tôn từng đích thân tiến vào xem xét, hắn cũng không có manh mối gì nên chúng ta mới ra hạ sách đó, phong ấn nó lại.”
Lục Thần lắc đầu: “Bây giờ không còn thời gian lo lắng nữa, ta phải tiến vào xem xét.”
Nếu Lục Thần kiên trì thì Mạc Bắc cũng không thể nói gì hơn. Chung quy hiện tại Lục Thần chính là viện trưởng của Thần Ma Học Viện, hắn có quyền yêu cầu Chúng Tiên Các giải trừ phong ấn.
“Ừm… Được rồi. Nhưng ta cho rằng tốt nhất vẫn là không giải trừ phong ấn hoàn toàn. Ta có thể cho ngươi tiến vào, vậy thì dù xảy ra ngoài ý muốn, ít ra cũng vẫn trong phạm vi có thể khống chế.”
Lục Thần gật đầu: “Nếu được vậy thì đương nhiên là tốt nhất. Làm phiền.”
Mạc Bắc thở dài, tóm lại hắn ta không thể thay đổi ý định của Lục Thần.
“Đúng rồi, ngươi phải nhớ là không được ở trong đó quá lâu. Thứ trong đó quá kỳ dị, trong số những người trước kia từng tham gia phong ấn chủ linh mạch có không ít người tổn thất thảm trọng, kể cả Thần Lượng Tiên Tôn.”
Lục Thần nhíu mày: “Bị giết à?”
Mạc Bắc bất đắc dĩ cười khổ: “Chẳng những bị giết. Khi đó bao nhiêu người cùng tiến vào xem xét, họ còn không biết đồng bạn bị giết khi nào, hơn nữa không tìm thấy thi thể. Không chỉ có thế, khi đó người của chúng ta đi vào chưa đầy một tiếng, rất nhiều người đẳng cấp bị tụt xuống, còn quên mất kỹ năng, mất trang bị của mình…”
“Cái gì? Có chuyện đó sao?” Mọi người kinh hô, thậm chí cả Thái Hạo cũng cảm thấy chuyện này rất khó tin.
Mạc Bắc bất đắc dĩ nói: “Chính vì như thế nên mới quái dị. Chúng ta không dám tiếp tục tra cứu vấn đề chủ linh mạch của Vô Niệm, chỉ có thể bày trận phong ấn nơi này. Tiếc rằng bốn trăm năm gần đây, Vô Niệm Thánh Viện vẫn bị ảnh hưởng nặng nề, chúng ta thật sự bất lực.”
Hiển nhiên Lục Thần cũng mới lần đầu nghe nói tới chuyện quái dị này. Tuy nhiên bây giờ không có thời gian do dự, hắn cần thiết tiến vào xem xét.
“Mạc Bắc, chúng ta đi ngay bây giờ.”
…
Chủ linh mạch nằm ở sau núi Vô Niệm Sơn, lúc này tại lối vào sau núi, Lục Thần cau mày. Người trong núi, đây là thứ mà ngươi muốn ta tìm sao?
Mạc Bắc nói với Lục Thần: “Vô Danh, ta vừa mở phong ấn, ngươi lập tức vào ngay. Ta đã cho ngươi Truyền Âm Phù, nếu muốn đi ra thì báo cho ta một tiếng, ta sẽ mở đại trận lập tức.”
Lục Thần gật đầu. Lần này Lục Thần không dẫn theo Tiểu Thú, chung quy trình độ nguy hiểm của thứ kia không nói tới, quan trọng là quá mơ hồ.
“Vô Danh, ngươi cẩn thận một chút, chúng ta sẽ chờ ngươi ngoài trận!” Lê Vi lo lắng nói.
Lục Thần gật đầu: “Ta sẽ cẩn thận.”
Mạc Bắc đã chuẩn bị sẵn sàng, sau đó khi vừa mở đại trận, Lục Thần lập tức xông vào lối vào. Vừa tiến vào thì đại trận đằng sau lập tức đóng kín. Từ nơi này còn có thể thấy đám người Mạc Bắc đang nhìn mình. Lục Thần mỉm cười với họ, sau đó không quay đầu lại tiến vào đường hẻm hẹp hỏi.
Men theo con đường nhỏ tiến sâu vào bên trong, chẳng mấy chốc Lục Thần đã vào trong một hang động, trước hang động treo một tấm bia đá, viết: “Linh mạch trọng địa, không được tự ý tiến vào”.
Lục Thần trực tiếp tiến vào trong hang. Xuyên qua hang động, đi ra từ một lối vào khác, Lục Thần phát hiện trước mắt mình là sơn cốc trống trải. Khu vực chính giữa sơn cốc là hồ nước rất lớn, bên hồ dựng một tấm bia đá, viết “Niệm Thu Hồ”. Sơn cốc, ao hồ, lại thêm nơi này lâu ngày vắng bóng người, theo lý thuyết thì nên cây cối xanh mướt mới đúng. Nhưng sơn cốc này chỉ có thể nói là “tĩnh lặng như chết”. Mặt đất khô cằn, khắp nơi là thảm thực vật héo úa, hồ nước yên tĩnh như mặt gương, không có một gợn gió. Lục Thần nhìn quanh, không thấy một tia sinh cơ nào, rất khó tưởng tượng nơi này đã từng là chủ linh mạch của Vô Niệm Thánh Viện, được gọi là một trong ba linh mạch lớn nhất của Thịnh Nguyên đại lục!
Mạc Bắc từng nhắc nhở Lục Thần không thể ở đây lâu. Nhưng hiện giờ Lục Thần chưa tìm hiểu rõ ràng, đương nhiên không có khả năng rời đi, chỉ có thể nâng cao cảnh giác, đề phòng mọi lúc mọi nơi.
“Ngay cả Tụ Linh Trận cũng không có?” Lục Thần kinh ngạc. Phải biết rằng linh mạch thiên nhiên muốn trở thành linh mạch cố định thì thường sẽ được bố trí Tụ Linh Trận để thu gom linh khí. Lúc trước Vô Niệm Thánh Viện chọn địa điểm này, không có khả năng không bố trí Tụ Linh Trận.
“Chẳng lẽ là vì niên đại quá xa xưa?” Lục Thần lắc đầu.
“Mà linh nguyên của linh mạch này ở đâu? Chẳng lẽ là trong hồ nước?” Lục Thần mở Quan Thiên Mục xem xét: “Đùa nhau à? Linh khí chỗ này loãng quá…”
Không lâu sau, Lục Thần chú ý thấy có một nông trại bên bờ hồ. Hắn vội chạy tới xem xét. Nông trại xem ra đã bị bỏ hoang nhiều năm, vách tường rạn nứt, gạch đá gồ ghề sa hóa, đến bây giờ nhà cửa còn chưa sập xuống đã là kỳ tích. Lục Thần cẩn thận đi vào nông trại, chỉ thấy bên trong cũng có nông cụ bình thường, phủ đầy tro bụi, ngoài ra không có thứ gì đặc biệt.