Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Sau khi phiền muộn xong, Lục Thần nhớ tới trang bị mà mình mới kiếm được. Hắn vốn nghĩ nếu Tu Di Giới này cũng là không gian thời gian thì mình có thể dung hợp Thần Ma Thông Thiên Mục trong Tu Di Giới. Có điều bây giờ xem ra cũng chẳng khác biệt là bao. Lục Thần lấy quang đoàn trắng đen, xem xét thật kỹ, nếu Thâu Thiên không phải là khí linh chắc đã sớm dung hợp thứ này rồi.
“Đây là pháp bảo ở vị trí Thiên Nhãn? Đặt trong khung trang bị chắc là được nhỉ?” Lục Thần đang định bỏ Thần Ma Thông Thiên Mục vào khung trang bị của mình thì bỗng đoàn quang cầu này bay lên khỏi bàn tay của Lục Thần, lơ lửng trước mặt Lục Thần.
“Hửm? Làm trò gì…” Lục Thần nhìn quang đoàn, quang đoàn lại trực tiếp tách ra thành hai, một đen một trắng, sau đó vươn xúc tu dính vào mắt Lục Thần.
“Đậu má! Ngươi làm cái gì đấy!” Lục Thần một giơ tay bắt hai đoàn quang cầu. Đột nhiên cảm giác đau đớn truyền tới, Lục Thần không khỏi cất tiếng hét thảm. Hai quang đoàn bỗng dưng chui vào mắt Lục Thần! Sau đó Lục Thần thậm chí cảm nhận được hai quang đoàn đang vươn vô số xúc tu dung hợp với thần kinh trong mắt… Nói đúng hơn là kinh mạch vốn bị cắt đứt trước kia bây giờ đang được trùng tố!
Cơn đau này không thể biến mất trong lúc nhất thời. Ánh mắt truyền tới đau đớn dữ dội khiến Lục Thần thống khổ ngã ngồi dưới đất, lăn qua lăn lại, đôi mắt nhắm nghiền, gương mặt dữ tợn, hai tay cào cấu chung quanh, nhưng lại không dám cào vào mắt mình.
“A!” Lục Thần cất tiếng hét thảm thiết, cho đến khi bị đau đến ngất xỉu.
Không biết trôi qua bao lâu, Lục Thần dần tỉnh lại. Hắn chậm rãi mở mắt, ý thức cũng dần rõ ràng. Hắn đã ngất xỉu lúc dung hợp Thần Ma Thông Thiên Mục.
“Tiểu Lục, đã trôi qua bao lâu rồi?” Lục Thần nằm dưới mặt đất, vô lực hỏi.
“Lão đại, ngươi đã hôn mê suốt một ngày.”
“Một ngày…” Lục Thần nhanh chóng ngồi dậy. Trong một ngày hắn hôn mê, Cửu Nhi đã tu luyện một tháng! May mà Thần Ma Thông Thiên Mục đã dung hợp xong, Lục Thần cũng không có gì khác thường: “Không ngờ là trang bị cải tạo bản thể…”
Thần Ma Thông Thiên Mục cũng như cánh Thần Ma Thái Hư, sau khi dung hợp cũng không xuất hiện trong giao diện kỹ năng.
“Ê, Thông Thiên Mục, đau chết lão tử. Ít nhất cánh tay Thái Hư con cho ta biết tác dụng của nó, ngươi không ra mặt thuyết minh một chút?” Lục Thần thử nói chuyện với đôi mắt của mình. Nhưng đôi mắt không lên tiếng.
“Đùa nhau à? Còn bắt ta phải tự mò mẫm? Bây giờ ta không có thời gian!” Lục Thần bóp trán, chỉ cảm thấy mình thật sự sứt đầu mẻ trán.
Hiệu quả của Thần Ma Thông Thiên Mục chắc là phụ trợ.
“Đại Hoàng!” Lục Thần kêu Đại Hoàng: “Cho ta mượn gương.”
Đại Hoàng không chịu cho Lục Thần gương, nhưng bị Lục Thần trực tiếp cướp đi Cửu Chuyển Kim Ô Kính: “Ta chỉ soi gương tí thôi, có cần thiết keo kiệt đến thế không?”
Lục Thần cầm Cửu Chuyển Kim Ô Kính, từ trong gương mơ hồ thấy đôi mắt của mình, thế mà vẫn y hệt như trước kia.
“Chắc cũng như cánh tay Thái Hư, khi nào cần phát huy hiệu quả mới biến thành Thần Ma Thông Thiên Mục.” Lục Thần đang định trả Cửu Chuyển Kim Ô Kính cho Đại Hoàng thì chợt sửng sốt: “Hửm? Gương này không phải tên là Cửu Chuyển Kim Ô Kính à? Sao bây giờ lại gọi là Tam Chuyển Kim Ô Kính? Ta nhớ nhầm à?”
Cái tên dưới chuôi gương thật sự biến thành “Tam Chuyển Kim Ô Kính”. Lục Thần suy nghĩ thật kỹ, hắn không nhớ nhầm, thì ra thứ này vốn là Tam Chuyển Kim Ô Kính.
“Đại Hoàng, là ngươi làm à?”
Đại Hoàng vui vẻ vẫy đuôi, đầy mặt đắc ý. Lục Thần không biết sao chiếc gương này lại biến thành Tam Chuyển. Nhưng trước mắt Đại Hoàng vẫn là sức chiến đấu bằng 5, điểm này vẫn không hề thay đổi.
Hắn lắc đầu nói: “Hầy, thôi, dù sao ngươi cũng chẳng có tác dụng gì ngoài cổ vũ. Trả gương cho ngươi.”
Triệu hồi Đại Hoàng, Lục Thần âm thầm dự đoán về Thông Thiên Mục. Lục Thần phỏng đoán: “Liên quan tới mắt thì một là thị lực lúc chiến đấu, bao gồm tập trung đối thủ, nhìn thấu ảo giác gì gì đó… Cái khác là có thể thấy những thứ khác thường…” Nghĩ tới đây, Lục Thần bước tới trước bậc thang, tiếp tục quan sát thang đá.
“Thông Thiên Mục!” Lục Thần tùy tiện hô lên, trợn tròn mắt, ngồi trước thềm đá nhìn chằm chằm nó. Giữ nguyên tư thế này mấy phút, đôi mắt Lục Thần mỏi nhừ, đành phải dừng lại.
“Má nó! Trừ thị lực rõ ràng hơn một tí chẳng có ích lợi gì!”
Thử hết mọi phương pháp mà vẫn không thể trèo lên Tu Di Sơn, Thông Thiên Mục lại không biết cách dùng, Lục Thần cảm thấy vận may của mình vào thời khắc mấu chốt quá là xui xẻo. Nhưng Lục Thần vẫn không bỏ cuộc.
“Lúc trước mình từng dùng Linh Khí Nhập Vi, nhưng khi đó còn chưa đạt được Thần Ma Thông Thiên Mục, bây giờ thử lại lần nữa!”
Lục Thần không dùng Quan Thiên Mục quan sát quỹ tích linh khí, mà trực tiếp sử dụng đôi mắt. Lần này, Lục Thần đã phát hiện một chút khác biệt. Dưới linh khí nhập vi, hắn nhìn thấy những thứ vô cùng nhỏ bé. Hắn có thể thấy rõ linh khí tỏa ra từ thang đá, từng luồng từng luồng đang chậm rãi đong đưa…
“Trời!” Lục Thần trợn tròn mắt! Trước kia hắn cùng lắm chỉ thấy được dòng linh khí, nhưng bây giờ lại thấy cả tơ linh khí! Linh khí nhập vi thăng cấp à?
Dưới tầm mắt vi mô, Lục Thần phát hiện linh khí tản ra từ thang đá đang tràn ra chung quanh. Hắn thử giơ tay ấn xuống, tơ linh khí tụ tập thành dòng linh khí, bắt đầu lõm xuống. Có lẽ đây chính là lý do tại sao hắn lại đạp chân lên không được. Lục Thần cau mày. Khi hắn đang suy nghĩ đối sách thì phát hiện một hòn đá bên cạnh, kết cấu linh khí giống hệt thang đá. Lục Thần nhặt hòn đá, đặt lên thang đá…
Chuyện kỳ lạ xảy ra. Kết cấu linh khí hai bên giống nhau y hệt, sau khi đặt hòn đá này lên thì dòng linh khí trên thang đá không lõm xuống. Thang đá có thể thừa nhận sức nặng của hòn đá mà không bị lõm xuống!
Lục Thần trợn tròn mắt: “Ta hiểu rồi! Chỉ cần tỏa linh khí của mình đồng bộ với thang đá thì mới có thể bước lên thang đá!”
Nghĩ đến đây, Lục Thần bắt đầu thử tỏa ra tơ linh khí của mình.
“Mỗi một sợi tơ linh khí cũng không được sai lầm!” Lục Thần nín thở, tập trung tinh thần chú tâm nhìn bàn tay của mình, cẩn thận điều chỉnh linh khí tỏa ra từ bàn tay.