Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
“Ừ. Bắt đầu từ Ngũ Trọng Thiên, bởi vì là bản thể tiến vào Cửu Thiên, mặc dù thực lực Chiến Hồn sẽ bị giới hạn, nhưng vẫn có ưu điểm mà Chiến Hồn không thể so sánh! Ví dụ như có người nắm giữ một vài kỹ năng không cần dùng tới sách kỹ năng, ví dụ như độ cảm ứng linh khí, không gian Sáng Thế, Hủy Diệt Tinh Trần của ngươi. Suy cho cùng những kỹ năng này đều là một loại ý cảnh, chẳng qua cách dùng và biểu hiện khác nhau mà thôi. Đỉnh phong của kỹ năng ý cảnh là đảo cảnh.” Nói rồi, Thái Hạo tự giễu: “Có lẽ ta cũng chỉ giải thích được đến đây mà thôi. Chung quy ta còn chưa ngộ ra đảo cảnh, đó chính là ý cảnh có thể chống lại ‘tiên thuật’, ngay cả Chân Tiên cũng không thể có đảo cảnh của mình.”
Lục Thần kinh ngạc nói: “Thái Hạo tiền bối cũng chưa ngộ đảo cảnh? Chẳng phải ngươi nói Hoàng Thiên Tiên Cung đã có người ngộ ra đảo cảnh hay sao?”
“Có chứ. Chính hắn đã sáng lập Hoàng Thiên Tiên Cung, vị ấy giờ đã độ kiếp thành tiên rồi.”
Lục Thần trợn tròn mắt. Siêu cường giả đó không ngờ lại là người sáng lập Hoàng Thiên Tiên Cung!
Thái Hạo đã giải thích quá nhiều. Hắn ta nói: “Tóm lại có thể đạt được gì ở trong này đều dựa vào cá nhân.”
Lục Thần thở dài: “500 năm mới mở ra một lần, thế thì… Thái Hạo tiền bối, Vô Danh chiếm dụng cơ hội lần này, thật không biết nên cảm ơn như thế nào.”
Thái Hạo mỉm cười: “Vô Danh, lần này ta giúp ngươi là có điều kiện. Nếu ta đoán không lầm thì mục đích của Tử Dạ Thiên Tử chắc chắn không chỉ là giết Diệp Phàm, hoặc tiêu diệt một Thần Ma Học Viện. Trước kia Tử Thiên Cung ít nhiều gì cũng phải chừa thể diện cho Chúng Tiên Các. Nhưng lần này lại xung đột chính diện với các ngươi trong nghi thức xếp hạng cho các ngươi, chắc chắn là vì chúng đã có chỗ dựa. Có lẽ ngươi còn chưa biết, quái vật của Tử Thiên Cung không chỉ có một mình Ám Thực Cửu Nhi! Hơn nữa chúng ta điều tra được gần đây chúng thường xuyên qua lại với Thiên Âm Các, tính theo thời gian thì Thiên Âm lão quỷ của Thiên Âm Các cũng sắp xuất quan rồi. Nếu Thiên Âm lão quỷ xuất quan thì các cao thủ ẩn giấu ở Lục Trọng Thiên sẽ không ngồi yên. Nói vậy có lẽ lời hẹn bảy ngày chỉ là ngòi nổ, là điềm báo cho cường giả Lục Trọng Thiên sắp sửa hiện diện!”
Nói tới đây, Thái Hạo hít sâu một hơi rồi thở dài: “Hoàng Thiên Tiên Cung của ta chắc chắn sẽ đứng giữa cơn bão này, không thể bàng quan.” Thái Hạo nhìn Lục Thần: “Vô Danh, ta không hy vọng xa vời muốn ngươi cũng bị cuốn vào cơn bão này vì Hoàng Thiên Tiên Cung. Nhưng… Nếu ta có mệnh hệ gì thì mong ngươi hãy chăm sóc Thiên Hinh Nhi giúp ta.”
Lục Thần nhíu mày: “Thái Hạo tiền bối…”
“Được rồi, đã trễ rồi, nhanh vào đi.” Thái Hạo mỉm cười, tay bấm kiếm chỉ, khởi động Tiên Hoàng Tu Di Giới.
…
Lục Thần hơi thấp thỏm, không biết mình sẽ gặp cơ duyên gì trong Tiên Hoàng Tu Di Giới.
Vừa tiến vào căn nhà đất tồi tàn, Lục Thần bị chấn kinh vì cảnh tượng trước mắt. Quả nhiên bên trong căn nhà nhỏ này có càn khôn! Trước mặt hắn là một dãy núi cao vút chọc trời, chỉ phần chân núi đã cao tới đám mây, không biết đỉnh núi sẽ cao chừng nào.
Đứng dưới chân núi, Lục Thần nhìn chung quanh. Lúc này bầu trời sáng sủa, gió khẽ mơn man làn da của Lục Thần, chung quanh chim hót hoa thơm. Chỉ riêng hoàn cảnh nơi này đã có thể rửa sạch lệ khí trên người Lục Thần, quên đi rất nhiều phiền não, chỉ cảm thấy cả người thoải mái.
“Đây là Tu Di Giới của mình?” Lục Thần ngẩng đầu nhìn ngọn núi khổng lồ.
“Đi lên xem thử!”
Lục Thần đang định triệu hồi Thập Dực, nhưng nơi này không thể triệu hồi tọa kỵ! Hắn đổi sang dùng Huyết Ma Cốt Dực, sau lưng cũng không có phản ứng, thậm chí ngay cả kỹ năng di chuyển vị trí cũng không thể sử dụng?!
“Không thể nào, ép mình phải đi bộ lên núi à? Núi cao thế này, trèo lên phải mất bao lâu đây? Đừng nói là tu luyện ở trên đó.” Lục Thần cau mày. Nhưng không biết là hoàn cảnh chung quanh khiến Lục Thần bình tâm tĩnh khí hay tính cách ban đầu của Lục Thần vốn là như vậy, hoặc là có cả hai nguyên nhân này, tóm lại Lục Thần không hề do dự tiến lại gần ngọn núi khổng lồ.
Đến dưới chân núi, Lục Thần phát hiện trước mặt có thềm đá, vô số nấc thang đếm không xuể kéo dài lên trên, mãi tới khi không thể thấy tiếp.
“Trời ạ! Đây là nấc thang lên trời à? Cao thế!” Lục Thần cảm thán: “May mà thuộc tính bản thể của mình vẫn còn. Nếu tăng tốc thêm thì chắc hẳn có thể đến đỉnh núi sớm!”
Lục Thần hít sâu một hơi, bước chân lên thềm đá. Nhưng khi Lục Thần vừa đặt chân lên bậc thang thì chợt có cảm giác như bước lên bông, một cước thất bại… Bởi không có điểm tựa nên Lục Thần không thể đi bộ lên trên! Lục Thần trợn tròn mắt nhìn bậc thang, chân mình đang lún xuống dưới! Hắn nhấc chân lên thì vẫn có thể rút ra, chẳng qua là không thể trèo lên.
“Tình huống gì vậy?!” Lục Thần mở Quan Thiên Mục nhìn thềm đá dưới chân.
“Linh khí nồng đậm thật!” Lục Thần khiếp sợ vô cùng. Phải biết rằng linh khí trong đá khó tản ra nhất, nhưng tảng đá dưới chân mình lại tản ra linh khí nồng đậm tới mức khiến hắn có cảm giác như đặt chân lên một đống linh khí.
Lục Thần thử bước chân lại lần nữa, chân trái tiếp tục lún vào thềm đá.
“Chậc!” Lục Thần cau mày. Lang bạt Cửu Thiên nhiều năm, hắn chưa từng gặp chuyện nào quái dị thế này. Hắn thử trèo lên bằng dốc đứng bên cạnh bậc thang, nhưng tình huống cũng giống hệt như thềm đá, bị trượt chân.
“Đùa nhau à? Không lên núi được à?” Lục Thần hơi sốt ruột. Đây là cơ hội quyết chiến cuối cùng của hắn với Ám Thực Cửu Nhi. Kết quả là hắn lại bị nhốt dưới chân núi!
Sau mấy lần thử nghiệm, linh khí nhập vi, trạng thái vô ngã đều dùng hết, nhưng cuối cùng Lục Thần đều kết thúc bằng thất bại. Ngọn núi trước mắt thấy rất rõ ràng, thế mà không thể bước lên nấc thang đầu tiên! Núi còn không lên được thì nói gì tới cơ duyên. Lục Thần ngồi dưới chân núi, bó tay nhìn bậc thang trước mắt.
“Đây là núi giả hay sao vậy?! Những người trước kia tiến vào đều từng trèo lên bậc thang này à?” Lục Thần bày ra vẻ mặt nhân sinh không còn gì lưu luyến: “Ngươi cho ta một không gian thời gian cũng được. Thời gian ở đây Cửu Nhi tu luyện được mấy ngày rồi ấy chứ.”