Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp ( Dịch Full )

Chương 1540 - Chương 1539: Thang Trời Không Có Lối Tắt (12/15)

Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp Chương 1539: Thang trời không có lối tắt (12/15)

Editor: Linh Tống

Phụ trách: Vô Tà Team

Dứt lời, Tiêu Chiến kéo Sở Thiên, lôi Diệp Phàm, lại đi tìm Ngũ Huyền với Thiên Vẫn.

“Ê, ta có một không gian tu luyện, bình thường ta không nỡ dùng, nhưng lần này ta sẽ xuất huyết nhiều, dẫn các ngươi đi cùng.” Tiêu Chiến thần bí nói: “Chỉ cần các ngươi có bản lĩnh thì cũng không khó kiếm được quyển trục rút ra hiện thực! Có điều mỗi người phải thanh toán 100 vạn linh thạch.”

“Hả? Còn có chỗ như thế à? Được, ngươi chờ, ta đi gom tiền.”

“Ta cũng đi…”

Nơi này chỉ còn lại Tiêu Chiến và Diệp Phàm. Tiêu Chiến kinh ngạc nhìn Diệp Phàm: “Sư đệ, chẳng lẽ ngươi có sẵn 100 vạn rồi?”

“Sư huynh, ngươi nhìn ta thấy giống người giàu không?”

“Không giống.”

“Chính là thế đấy! Hai ngày trước ta mới mượn Huyền Giáp Vương sư huynh khoản tiền 200 vạn… Gần đây ta cần hơi nhiều tài liệu tu luyện.”

“Đùa nhau à? Vậy… Ta nói cho ngươi nghe, huynh đệ ruột còn phải tính sổ rõ ràng, ngươi đừng hòng hưởng sái không gian tu luyện của ta. Thứ này cần tiêu tiền mua linh nguyên bổ sung năng lượng!”

“Sư huynh, sao ta lại hưởng sái miễn phí chứ. Hay là ngươi cho ta mượn 100 vạn? Coi như ta ghi nợ, được không?” Diệp Phàm nghiêm túc nói: “Ngươi cũng không thể bỏ mặc một mình ta.”

“Ờm… Diệp Phàm, ta thậm chí nghi ngờ ngươi có thể trả lại tiền nợ cho Huyền Giáp Vương sư huynh hay không đây…”

Diệp Phàm thở dài: “Hầy, quả nhiên sư huynh đệ gì đó đều là lừa đảo. Tình cảm giữa ta và ngươi mà còn không bằng 100 vạn linh thạch! Sư huynh, cảm ơn ngươi đã gọi ta đi cùng, nhưng ta thật sự không có nhiều tiền như vậy. Ta phải trở về Tĩnh Tu Các đây!”

Tiêu Chiến tức giận đến mức nhe răng trợn mắt. Thằng này rõ ràng đang nói hắn ta vô tình vô nghĩa, cứ làm như mình là người bị hại ấy.

“Được rồi được rồi, ngươi bớt diễn kịch đi.” Tiêu Chiến kêu Diệp Phàm: “Được rồi, ta sẽ cho ngươi mượn tiền! Ngươi nói xem đường đường là đệ tử mạnh nhất Thần Ma mà sao lại nghèo đến nỗi này?”

Diệp Phàm lập tức xoay người, nở nụ cười vui vẻ: “He he, ta biết Tiêu sư đệ tốt bụng nhất mà.”

Tiêu Chiến bất đắc dĩ lắc đầu: “Hầy, chờ viện trưởng trở lại, ngươi lo mà học quản lý tài chính với hắn đi.”

Nhắc tới viện trưởng, Diệp Phàm không khỏi thu hồi nụ cười: “Không biết bây giờ viện trưởng sao rồi.”

“Đúng thế, ta cảm thấy gần đây đột nhiên xuất hiện một đống siêu cấp cường giả, có lẽ liên quan tới lời hẹn bảy ngày của viện trưởng với Tử Thiên Cung. Lần này ta thực sự hơi lo cho hắn. Viện trưởng đến Hoàng Thiên Tiên Cung đã được ba ngày rồi, không biết hắn có thu hoạch được gì không.”

Lục Thần tiến vào Tu Di Giới đã ba ngày. Trừ ngày đầu tiên hôn mê, hai ngày này hắn không ăn không ngủ, hoàn toàn chú tâm vào việc leo cầu thang.

Mỗi một nấc nang đều khác nhau, Lục Thần cần phải liên tục thay đổi cách vận chuyển linh lực trong người mình. Ban đầu Lục Thần cần nửa tiếng mới có thể bước lên một nấc thang, đến sau này thì cần hai mươi phút, mười phút, năm phút…

Tới lúc này, Lục Thần có thể nhanh chóng thay đổi phương thức vận chuyển linh lực trong cơ thể trong vòng ba phút, bước lên nấc thang kế tiếp. Nhưng ba ngày trôi qua, vẫn có vô số nấc thang đang chờ. Chỉ còn lại hai ngày, Lục Thần không biết trên đỉnh núi có gì, hơn nữa dù có cơ duyên thì không biết phải mất bao nhiêu thời gian để tìm hiểu. Nhưng Lục Thần kìm nén lo lắng, chú tâm vào việc cảm nhận linh khí.

Ở chỗ này không có bất cứ lối tắt nào. Mấy vạn lần, mấy chục vạn lần luyện tập không ngừng nghỉ mới tăng tốc độ của mình lên được. Cũng chính là nhờ tâm cảnh này, tốc độ của Lục Thần đang liên tục tăng lên. Một tiếng trèo được hai mươi nấc thang, một tiếng ba mươi nấc thang, một tiếng năm mươi nấc thang!

Nửa ngày sau, Lục Thần hơi nghỉ ngơi.

“Bây giờ ta chỉ cần liếc nhìn sẽ biết phương thức vận chuyển linh khí của nấc thang, có thể điều chỉnh lại linh khí vận chuyển của ta trong khoảng một phút, hơn ban đầu không biết bao nhiêu lần. Ta có cảm giác trơn tru hơn hẳn. Mẹ nó, Cửu Nhi đang điên cuồng thăng cấp trong Tinh Thiên ảo cảnh, còn ta thì điên cuồng leo cầu thang. Thôi, kệ cha nó, tiếp tục tăng tốc độ!”

Ngày thứ năm tiến vào Tiên Hoàng Tu Di Giới, tốc độ leo cầu thang của Lục Thần đã tăng đến một giây một nấc thang. Chỉ cần liếc nhìn sẽ thấy được đặc điểm linh khí của nấc thang, nhanh chóng thay đổi vận chuyển linh khí trong một chân của mình. Hết thảy đều được hoàn thành trong vòng một giây.

Nhưng Lục Thần vẫn chưa thỏa mãn với tốc độ này. Hắn vẫn không ngừng luyện tập. Khi đạt đến trình độ này, tốc độ tiến bộ của Lục Thần cũng nhanh hơn trước kia rất nhiều, từ một giây một nấc thang cho tới một giây hai nấc thang, một giây tám chín nấc thang!

Tiến vào Hoàng Thiên Tiên Cung đã bốn ngày 20 tiếng, cuối cùng Lục Thần cũng thấy được cuối thang trời!

“Cuối cùng cũng tới rồi?” Lục Thần tăng tốc độ chạy vọt lên. Khi đứng trên đỉnh núi cao vạn trượng, Lục Thần nhìn xuống bên dưới, thang trời mà mình đã đi dài đến mức không thấy điểm cuối.

“Không ngờ mình đã thật sự leo lên được rồi!”

Lục Thần bất đắc dĩ lắc đầu. Chỉ còn 4 tiếng để rời khỏi Hoàng Thiên Tiên Cung, mà mấy ngày nay việc duy nhất hắn làm chính là trèo lên thang trời vạn mét này. Mặc dù khả năng khống chế linh khí của hắn mạnh hơn trước kia không biết bao nhiêu lần, nhưng loại trình độ này có thể thắng Ám Thực Cửu Nhi được sao?

Lục Thần bất chấp nhiều như vậy, xoay người nhìn về phía đỉnh núi. Trước mặt hắn là một tấm bia đá. Lục Thần đi qua xem.

“Vạn Kiếp Đăng Tu Di, Đạm Khán Phong Vân Khởi”

“Nơi này đúng là Tu Di Sơn à?” Lục Thần kinh ngạc. Chẳng phải Thái Hạo đã nói mỗi người đều gặp kỳ ngộ khác nhau trong Tu Di Giới hay sao? Không ngờ mình lại tới Tu Di Sơn, nơi phù hợp với Tu Di Giới nhất.

“Đạm khán phong vân khởi?” Lục Thần mỉm cười nhìn xuống dưới núi. Đứng trên đỉnh núi vạn trượng có thể thấy được mây mù lượn lờ chiếm cứ lưng chừng núi, bản thân mình như đang đắm chìm trong biển mây. Lục Thần chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhõm, sảng khoái cả người.

“Mặc dù không đạt được cơ duyên gì, nhưng chỉ cần được ngắm cảnh đẹp này cũng coi như không phí công lên Tu Di Sơn một chuyến.” Lục Thần mỉm cười.

Bình Luận (0)
Comment