Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp ( Dịch Full )

Chương 1542 - Chương 1541: Vẫn Luôn Leo Núi (14/15)

Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp Chương 1541: Vẫn luôn leo núi (14/15)

Editor: Linh Tống

Phụ trách: Vô Tà Team

Không thể nghi ngờ gì nữa, bây giờ là lúc giành giật thời gian! Lục Thần không có thời gian nói tạm biệt với Tu Di, lập tức di chuyển thật nhanh nhằm về phía Tu Di Sơn.

Bậc thang ở đây cũng sẽ lún vào khi đặt chân lên, mỗi nấc thang sẽ có phương thức phóng thích linh khí khác nhau. Nhưng trải qua 81 vạn lần luyện tập, Lục Thần đã sớm luyện tập linh khí nhập vi đến đăng phong tạo cực, bây giờ trèo lên thang trời mới thực sự là trơn tru vô cùng.

“Thần Ma Cộng Sinh! Chiến Thần phụ thể! Ác Ma biến thân! Tam Thế Luân Hồi! Thần Ma Tinh Thể!” Thân ảnh của Lục Thần nhanh chóng leo lên cao với tốc độ gần như biến thành tàn ảnh. Lần này hắn không cần trèo lên từng bậc thang, thân ảnh điên cuồng bay lên cao như một đoàn sương mù màu đen.

Sau khi Lục Thần rời đi, Tu Di lại hiện thân lên. Nhìn bóng lưng Lục Thần, hắn ta mỉm cười: “Lục Thần, có lẽ ngươi còn chưa biết đâu, bao nhiêu năm qua, ngươi là người đầu tiên có cơ hội tiến hành lần khiêu chiến này. 81 vạn nấc thang, không bỏ qua một nấc thang nào, khát vọng biến cường của ngươi mãnh liệt hơn bất cứ ai! Đây cũng là lý do mà ngươi có thể đi tới hôm nay.”

Lúc này, Lục Thần đang nhanh chóng leo lên cao, trong lúc giơ tay nhấc chân đã có thể nhanh chóng thay đổi vận chuyện linh khí trong người mình.

“Tu Di Sơn!” Khóe mắt Lục Thần muốn nứt. Từng nấc thang trong mắt Lục Thần đều hiện lên linh khí rõ ràng.

“Hư Không Cửu Bộ!”

“Thất Tinh Truy Nguyệt!”

Chỉ còn bốn tiếng, hắn đứng ở đây không nhìn thấy đỉnh núi cao nhất! Không hề nghỉ ngơi, thậm chí không có cơ hội thở dốc, càng không thể có một lần sai lầm nào. Nếu trước đó là tôi luyện sức chịu dựng và lòng kiên nhẫn của hắn thì bây giờ chính là khảo nghiệm cuối cùng đối với tất cả lĩnh ngộ, tinh lực, thể lực của hắn.

Một tiếng, không thấy điểm cuối. Hai tiếng, không thấy điểm cuối. Ba tiếng, không thấy điểm cuối!

Nửa tiếng cuối cùng!

“Hồn Thể Hợp Nhất! Thần Ma Thiên Uy!” Lục Thần quát lớn. Thần Ma Thiên Uy có trạng thái suy yếu, còn Hồn Thể Hợp Nhất là ba ngày mới có thể cooldown 10 phút để sử dụng. Tính theo thời gian hiện tại thì trong trận quyết chiến ở Tiên Sư Trủng, hắn sẽ không thể sử dụng Hồn Thể Hợp Nhất. Nhưng bây giờ Lục Thần đã bất chấp tất cả. Tốc độ của Lục Thần chợt tăng lên, mỗi lần chạm đất chỉ cần khẽ nhón chân thì sẽ tiếp tục bắn lên cao, thời gian thậm chí chỉ có không phẩy mấy giây.

Mười phút cuối cùng, lúc này Lục Thần đã trèo lên độ cao mấy chục vạn mét, khó có thể tưởng tượng nổi một ngọn núi lại có độ cao mấy chục vạn mét! Con đường phía trước vẫn là cầu thang vô tận. Nhưng Lục Thần vẫn chưa bỏ cuộc, hắn vẫn còn đang điên cuồng phát lực.

Trên tầng mây nơi chân trời, Tu Di lão nhân vẫn chăm chú nhìn mỗi quá trình Lục Thần leo lên.

“Nếu nói không có bất cứ một lần sai lầm nào là lợi ích mang lại từ 81 vạn lần luyện tập của ngươi, kỹ năng nối tiếp một cách chặt chẽ là kinh nghiệm thân kinh bách chiến của ngươi thì việc từ đầu tới cuối, ngươi chưa từng nghĩ tới bỏ cuộc chắc là vì tính cách không bao giờ chịu thua của ngươi. Tốt lắm, cuối cùng cũng có người có thể đứng trên đỉnh núi của Tu Di, thưởng thức cảnh đẹp tuyệt vời này…” Dứt lời, Tu Di tan biến trong không trung.

Còn hai phút cuối cùng, Lục Thần điên cuồng tăng tốc. Mà chính là lúc này, cuối cùng hắn cũng thấy được điểm cuối của hàng triệu bậc thang!

“Sắp tới rồi à?” Khóe mắt Lục Thần muốn nứt, bùng nổ sức mạnh cuối cùng, một hơi xông lên đỉnh núi Tu Di!

Vừa lên đến đỉnh núi, Lục Thần trực tiếp ngã trên cầu thang cuối cùng. May mà linh khí nơi này vô cùng dồi dào, khiến Lục Thần mau chóng khôi phục. Lục Thần cố gắng ngẩng đầu, lảo đảo đứng dậy. Hắn nhìn dưới núi, nhất thời chấn kinh vì cảnh tượng trước mắt. Dưới núi không phải mặt đất của thế giới nào đó, mà là… tinh không vô tận!

“Chẳng lẽ đã vượt ra ngoài tầng khí quyển rồi?” Lục Thần hơi kinh ngạc, nhưng ngẫm lại thì thấy không đúng! Suốt chặng đường hắn vẫn cảm nhận được trọng lực, cho nên không có khả năng đã ra ngoài vũ trụ.

Trên mặt đất bằng của đỉnh núi cũng có một tấm bia đá. Lục Thần thất tha thất thểu đi tới.

[Chư Sơn Chi Vương, Tu Di Chi Đỉnh]

Trước tấm bia đá còn đặt một quyển trục.

“Công pháp?” Lục Thần cầm công pháp lên, mở ra xem. Tiếc rằng thứ này không phải là công pháp, bên trên chỉ viết tám chữ:

[Linh Chi Hư Thực, Quân Dĩ Tri Phủ?]

Đột nhiên, Tu Di Sơn khổng lồ dưới chân Lục Thần tan biến, Lục Thần trực tiếp lơ lửng trong ngân hà. Lục Thần trợn tròn mắt. Khoan đã, chẳng lẽ Tu Di Sơn vốn dĩ không tồn tại, còn ngọn núi được gọi là chư sơn chi vương này chỉ do linh khí biến thành?

Lúc này, Lục Thần khiếp sợ tột độ. Chỉ dựa vào linh khí mà có thể sáng tạo ra một ngọn núi khủng bố như thế, chẳng lẽ đây chính là Linh Chi Hư Thực? Thì ra cơ duyên mà hắn muốn tìm vẫn nằm dưới chân hắn, chẳng qua hắn không phát hiện mà thôi.

“Lục Thần, thời gian của ngươi đã hết.” Thanh âm kia lại vang lên một lần nữa.

“Vạn vật đều có linh khí, linh khí đảo cảnh đề cập tới bổn nguyên, uy lực hơn xa đảo cảnh tầm thường. Mặc dù ngươi chỉ ngộ được ý cảnh tầng thứ hai, nhưng cũng không hề thua kém uy lực của đảo cảnh bình thường! Trận chiến số mệnh của ngươi cũng sắp bắt đầu!”

“Tu Di tiền bối, ta…” Lục Thần còn chưa kịp nói chuyện thì chỉ thấy trời đất quay cuồng. Đến khi mở mắt ra, hắn đã nằm ngoài căn nhà đất tồi tàn tên là Tiên Hoàng Tu Di Giới.

“Vô Danh!”

Lục Thần phát hiện Thái Hạo, Thiên Hinh Nhi vẫn chờ mình ở đây.

“Lục Thần, ngươi nhận được cơ duyên gì từ Tiên Hoàng Tu Di Giới?” Thiên Hinh Nhi nôn nóng hỏi.

Đầu óc Lục Thần vẫn còn dừng lại ở vừa rồi, nhất thời không thể trả lời. Thiên Hinh Nhi càng sốt ruột, phải biết rằng trong khoảng thời gian này, Lục Trọng Thiên đã khác hẳn bảy ngày trước.

Cao thủ ẩn thế ùn ùn xuất hiện, Ám Thực Cửu Nhi đã tu luyện bảy tháng, lại thêm Tinh Thần dị tượng của Tử Sơn đại lục, thực lực đã có có thể phỏng đoán. Tiên Hoàng Tu Di Giới là cơ hội duy nhất của Lục Thần, nhưng thoạt nhìn Lục Thần hình như không thay đổi là mấy, ngược lại vô tri vô giác, không còn tràn đầy ý chí như trước kia.

Bình Luận (0)
Comment