Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Điều này khiến Thiên Hinh Nhi nóng nảy.
“Lục Thần, rốt cuộc là thế nào?” Thiên Hinh Nhi vội la lên: “Rốt cuộc ngươi đã gặp cái gì trong Tu Di Giới?”
“Ta…” Lục Thần mơ mơ màng màng: “Ta gặp… Hình như không gặp… Ta… Ta vẫn luôn leo núi…”
Nghe xong, một đám người suýt nữa phun máu. Vẫn luôn leo núi là cái gì? Kẻ thù rất mạnh, leo núi làm gì?
Thiên Hinh Nhi rất nôn nóng, nhưng Thái Hạo ngăn cản nàng, nhìn về phía Lục Thần: “Vô Danh, ta thấy trạng thái của ngươi không ổn, chẳng lẽ ngươi đã sử dụng Thần Ma Thiên Uy mất rồi?”
Lục Thần hít sâu một hơi: “Ta đã dùng. Nhưng cách ước hẹn bảy ngày chỉ còn nửa ngày, ta có thể khôi phục. Chẳng qua ta cũng dùng Hồn Thể Hợp Nhất. Xem ra trận chiến với Cửu Nhi, ta chỉ có thể chiến đấu bằng bản thể.”
“Cái gì?” Thái Hạo, Thiên Hinh Nhi vô cùng khiếp sợ. Trận chiến với Cửu Nhi không có Hồn Thể Hợp Nhất? Thế thì còn đánh đấm gì nữa!
Lục Thần biết bọn họ còn rất nhiều nghi ngờ, nhưng lúc này chỉ còn nửa ngày nữa đã tới thời gian bảy ngày ước hẹn, lần này tới Tiên Sư Trủng cũng cần không ít thời gian. Hiện tại hắn nhất định phải rời đi.
Thấy Lục Thần muốn đi, Thiên Hinh Nhi bắt lấy cánh tay Lục Thần, Lục Thần vô cùng kinh ngạc quay đầu nhìn nàng.
“Lục Thần, đừng đi…” Vành mắt Thiên Hinh Nhi đã ửng đỏ. Chuyến này hắn đi còn có thể trở về sao?
Lục Thần mỉm cười, “Ta không thể không đi!” Sau đó, Lục Thần lại nhìn về phía cánh tay nho nhỏ đang níu chặt lấy tay mình,
Thái Hạo ôm Thiên Hinh Nhi, hắn ta biết hiện tại nữ nhi đang lo lắng quá mức cho Lục Thần, “Hinh Nhi…”
Hai mắt Thiên Hinh Nhi rơi lệ, nàng cũng biết với tính cách của Lục Thần chắc chắn hắn sẽ trở về, chỉ là…
Cuối cùng Thiên Hinh Nhi cũng hơi buông lỏng tay ra, “Lục Thần, nhất định phải sống.”
Lục Thần cười cười, “Ta sẽ cố gắng hết sức.”
“Thái Hạo tiền bối, lần này cảm ơn ngươi. Nếu ta có thể giải quyết chuyện của Cửu Nhi, đợi khi trở về ta sẽ tới nhà cảm tạ. Còn xin Thái Hạo tiền bối đưa ta quay về Thịnh Nguyên đại lục giúp.”
Sau khi Lục Thần rời đi, Thiên Hinh Nhi nhìn Truyền Tống Môn trống không mà khóc thành người nước mắt.
Thái Hạo đi tới, “Hinh Nhi, ngươi muốn đi xem không? Ta sợ ngươi sẽ không đành lòng.”
Tuy Thiên Hinh Nhi không đành lòng nhưng dù sao hiện tại Lục Thần cũng không thể Hồn Thể Hợp Nhất, trong Tiên Hoàng Tu Di Giới cũng không có bảo vật gì, nếu còn đánh một trận với Ám Thực Cửu Nhi, trên cơ bản hắn không có phần thắng.
Thế nhưng cho dù nàng có không đành lòng, nàng vẫn muốn đi xem.
“Phụ thân… Ta muốn đi!” Thiên Hinh Nhi quật cường nói.
Thái Hạo gật đầu, “Được, ta dẫn ngươi đi.”
…
Chúng Tiên Các, Lục Thần ra khỏi Truyền Tống Môn, đám người Mạc Bắc đã chờ ở đây từ trước.
“Vô Danh, ngươi trở lại rồi!” Thấy Lục Thần xuất hiện, Mạc Bắc lập tức đi lên chào đón, “Thế nào? Ngươi đã lấy được bảo vật gì trong Tiên Hoàng Tu Di Giới?”
Lục Thần lắc đầu, “Không có, hiện tại không kịp nhiều lời, ta phải tới Tiên Sư Trủng trước.” Dứt lời, Lục Thần trực tiếp nhảy xuống Tiên Đảo.
“Này Vô Danh, ngươi chờ chúng ta với!” Mạc Bắc đuổi tới bên rìa Tiên Tung sơn nhưng chỉ thấy được bóng lưng Lục Thần rơi xuống.
Đột nhiên có một con cự long màu đen vững vàng đón lấy Lục Thần đang nhanh chóng rơi xuống, sau đó bay thẳng về phía Tiên Sư Trủng.
“Thập Dực… Không ngờ hắn lại có thể giúp Cửu Dực tiến giai nhanh như vậy! Hắn cũng không chờ chúng ta một chút, thật đúng là!” Mạc Bắc nói xong lại hạ lệnh, “Đi, gần tới thời gian, chúng ta cũng phải tới Tiên Sư Trủng.”
Thế nhưng sau khi chúng đệ tử triệu hồi tọa kỵ ra, con đằng xà trăm mét kia lại phủ phục trên mặt đất không chịu cất cánh…
“Mạc Bắc Tiên Vương, tọa kỵ của chúng ta… Không chịu bay…” Đệ tử kia hơi vội vã. Hiện tại mọi người còn đang chờ tọa kỵ của hắn ta, kết quả đột nhiên lại xảy ra chuyện.
Mạc Bắc nghĩ ngợi một hồi, đột nhiên lại như nhớ ra điều gì, vội vàng tìm kiếm bóng dáng của Lục Thần.
Thế nhưng Thập Dực chỉ xuất hiện một chút khi đón lấy Lục Thần, hiện tại đã không thấy tung tích đâu nữa.
“Không phải chứ, là do tọa kỵ của tôn sư?” Mạc Bắc lập tức xạm mặt. Gia hỏa này vừa dùng tọa kỵ những người khác đã không thể dùng tọa kỵ nữa, hắn cũng quá bá đạo.
“Thôi vậy, chờ thêm một hồi nữa. Chờ khi Vô Danh đi xa hẳn đằng xà sẽ có thể phi hành.” Mạc Bắc bất đắc dĩ nói.
…
Lúc này Lục Thần vẫn đang trong trạng thái suy yếu, thế nhưng sau khi lấy được Thần Ma Thông Thiên Mục, trạng thái suy yếu của Thần Ma Thiên Uy chỉ còn lại ba canh giờ là có thể khôi phục hoàn toàn.
Cũng may hành trình tới Tiên Sư Trủng còn xa, Lục Thần cũng còn nhiều thời gian.
Hắn vỗ đầu của Thập Dực, “Thập Dực, không cần bay nhanh quá, chỉ cần tới đúng thời gian hẹn trước là được. Ta cần tìm hiểu một số thứ đã cảm ngộ được ở Tu Di Giới.”
Mặc dù Thập Dực rất nóng nảy, nhưng cho tới bây giờ nó vẫn luôn rất nghe lời Lục Thần, lập tức hãm tốc độ lại.
Lục Thần ngồi xếp bằng, bắt đầu nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra trong Tu Di Giới.
Mãi tới một khắc cuối cùng Lục Thần mới biết được Tu Di Sơn cũng không phải sơn thể thật, cho nên hắn cần cảm thụ lại từ đầu thêm một lần nữa.
Lục Thần đã tiến vào trạng thái vô ngã, Thập Dực dẫn theo Lục Thần tiếp tục bay về phía tây nam.
…
Hôm nay Tiên Sư Trủng còn nhiều người sống hơn cả người chết.
Ở đây sớm đã ngươi ta tấp nập.
Các viện trưởng, đạo sư, đệ tử của các đại học viện đều đã tới đây chờ từ rất sớm.
Phượng Lai Thánh Viện cũng là như thế, chẳng qua bây giờ ngay cả viện trưởng Bách Hoa, phó viện trưởng Lê Vi, Dao Hà cũng phải đứng sau lưng một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp.
Nữ nhân kia cực kỳ xinh đẹp, đẹp tới không thể soi mói. Khí chất thanh nhã ung dung, thậm chí có nàng ở đây, ngay cả Lê Vi, Dao Hà cũng đều kém hơn vài phần.
Nàng trông khí định thần nhàn, đôi mắt trong suốt không một tia tạp chất nhưng lại khiến người ta có cảm giác nhìn mà sợ hãi.
Trong cặp mắt kia không có cảm xúc giao động, không lưu luyến lo lắng.
Đúng lúc này, một nam tử Tinh Linh tộc đi tới trước mặt nàng.