Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
“Không ngờ ngươi cũng đến rồi, Thanh Ly.” Giọng điệu của nam tử rất bình thản.
“Ngay cả Vô Thường ngươi còn tới, vì sao ta không thể tới?” Thanh Ly cũng không nhìn người nọ lấy một lần, chỉ lạnh lùng lên tiếng.
Nam tử hừ nhẹ, “Bộ Ám Thực Hỗn Độn đã tập hợp đủ, dị tượng Tinh Thần cũng đã xuất hiện, xem ra đã có không ít người muốn nhìn thấy uy lực của Thần khí phệ chủ trong truyền thuyết.”
“Mặt khác, còn có người nói Vô Danh đã thu thập được sáu món bộ Thần Ma Nghịch Mệnh!” Vô Thường mỉm cười, “Ám Thực có thể dựa vào cảm ứng để tìm đủ bộ trang bị. Đối với bản thân Ám Thực, muốn tập hợp đủ bộ trang bị Ám Thực Hỗn Độn cũng không phải chuyện quá khó khăn.”
“Mà Thần Ma Nghịch Mệnh… Ta chưa từng nghe nói tới có ai có thể thu thập được ba món Thần Ma Nghịch Mệnh trở lên.”
“Chỉ là sáu món Thần Ma Nghịch Mệnh sợ rằng còn chưa thể mạnh mẽ như trọn bộ Ám Thực Hỗn Độn… Nói chung, hai bộ trang bị đánh một trận, đúng là rất đáng xem đây.”
Thanh Ly hừ lạnh một tiếng, “Được rồi, đừng nói nhảm với ta. Cả ngươi ta đều biết chúng ta đi ra không phải chỉ vì hai bộ trang bị này.”
Vô Thường cũng cười lạnh, “Ngươi hiểu sai rồi, ta cũng không định giấu giếm điều gì, ta chỉ muốn nói mấy câu với ngươi thôi.”
“Thật xin lỗi, ta không có tâm trạng để nói chuyện với ngươi.” Thanh Ly không khách khí chút nào.
Vô Thường nhún vai, “Mấy trăm năm nay ngươi thật chẳng thay đổi chút nào, vẫn cứ là núi băng. Thôi vậy, ta đi nói chuyện với người khác.”
Lê Vi và Dao Hà nhìn nhau. Vì sao lần này đám cường giả siêu cấp như tỷ tỷ lại muốn dốc toàn bộ lực lượng? Vì Thanh Ly đi cùng với bọn họ, nên trên đường đi bọn họ đã thử hỏi vài lần, nhưng lại bị người dùng mặt lạnh tiếp đãi.
Chẳng còn cách nào, tỷ tỷ sắp độ kiếp, tình cảm giữa các nàng đã càng lúc càng mờ nhạt. Có lẽ trong mắt Thanh Ly, trừ việc biết tên của các nàng ra, bọn họ cũng chẳng khác người xa lạ là bao.
Trong đám người cùng loại với Thanh Ly, dạng người như Vô Thường cũng không ít, bọn họ đều là nhân vật trong truyền thuyết. Lúc này bọn họ lại thi nhau hiện thân, tụ tập đông đủ ở đây.
Bốn giờ chiều, cách thời gian ước hẹn cuối cùng chỉ còn nửa giờ.
Xa xa có một con Chúc Long ngậm Tử Chúc bay qua. Nơi nó đi qua, thiên địa trở nên chói sáng.
“Là Tử Thiên Cung tới!” Thoáng cái đoàn người đã rối loạn hết lên.
“Ám Thực Cửu Nhi… Đã thu thập đủ bộ trang bị Ám Thực Hỗn Độn thật sao? Thật không thể tưởng tượng nổi. Ở Lục Trọng Thiên đã có thể thu thập loại bộ trang bị cấp bậc này, đúng là trước đây chưa từng thấy.”
“Không biết thực lực của nàng mạnh tới mức nào!”
“Cuối cùng lần này chúng ta cũng có thể biết, rốt cuộc dị tượng Tinh Thần là chuyện gì xảy ra.”
Gần như tất cả học viên của Thần Ma Học Viện đều được xuất động. Lúc này Diệp Phàm nhìn Chúc Long trên trời, nắm chặt nắm tay.
Kẻ thù diệt cả nhà hắn ta đang ngồi trên Chúc Long kia!
Thế nhưng lúc này Diệp Phàm không thể không tạm thời buông bỏ thù hận, bởi vì hắn ta càng lo lắng cho an toàn của một người khác hơn.
“Viện trưởng…”
Trên Chúc Long có hai người nhảy xuống, một người là nam tử mặc tử bào kim quang, vóc người khôi ngô, chính là Tử Dạ Thiên Tử.
Một người khác là một Nhân tộc mặc váy tím vệt bạc, trên khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp mang theo một tia tà khí.
“Ám Thực Cửu Nhi không giống với lúc trước nữa!” Vân Hải vừa liếc mắt đã nhận ra nàng, lo lắng nói, “Chỉ trong bảy ngày ngắn ngủi nàng đã có biến hóa quá lớn, tà khí trên người càng mạnh hơn trước kia gấp mấy chục lần!”
“Hẳn hiện tại Ám Thực Cửu Nhi kia đã là cảnh giới Nhân Vương lục thất tinh nhỉ? Hiện tại chỉ nhìn nàng thôi ta đã cảm thấy tim đập rộn lên.” Ỷ Thiên cũng nói.
“Lục thất tinh? Ta sợ nàng đã tới cửu tinh!” Vân Hải nói, “Cảm giác nàng mang tới cho người ta hiện tại đã chênh lệch rất nhiều so với lần đầu tiên gặp nàng. Ta nghĩ rất có thể tin đồn là sự thật, nàng đã lấy được bộ trang bị Ám Thực Hỗn Độn!”
Tử Dạ Thiên Tử ngẩng đầu đi tới trước mặt Thần Ma Học Viện, nhìn lướt qua đám người, cuối cùng ánh mắt hắn ta rơi xuống trên người Diệp Phàm, “Diệp Phàm, chúng ta lại gặp mặt!”
“Nhưng lần này không ai có thể bảo vệ ngươi được rồi!”
Diệp Phàm lạnh lùng nhìn Tử Dạ Thiên Tử, hiện tại hắn ta chỉ hận không thể trực tiếp giết chết gia hỏa này.
Nhưng Diệp Phàm cũng có thể tính là bình tĩnh, hắn ta biết hiện tại không phải lúc xuất thủ.
“Ừ, Vô Danh đâu?” Tử Dạ Thiên Tử cố ý cao giọng, “Đến bây giờ còn chưa đến, không phải hắn lâm trận bỏ chạy rồi chứ?”
Tiêu Chiến không nhịn được mắng lên, “Viện trưởng của chúng ta mà sợ ngươi? Đừng có nằm mơ!”
Tử Dạ Thiên Tử mỉm cười, “Ta cũng không nói hắn sợ ta, người hắn sợ là đệ tử của Tử Thiên Cung ta – Cửu Nhi!” Dứt lời, Tử Dạ Thiên Tử lại nhìn về phía nữ tử sau lưng.
Ám Thực Cửu Nhi hơi híp mắt lại, lạnh giọng nói, “Vô Danh có tới hay không ta cũng sẽ tàn sát sạch sẽ Thần Ma Học Viện các ngươi!”
“Giọng điệu thật lớn!” Vân Hải lạnh lùng nói.
“Ngươi không có tư cách nói chuyện với ta!” Ám Thực Cửu Nhi vốn không đặt Vân Hải vào mắt, “Nhanh gọi Vô Danh ra đây, ta đã gấp gáp không thể chờ đợi nổi muốn giết hắn!”
“Ngươi nói chuyện với Vân Hải sư bá ta kiểu gì vậy?” Tiêu Chiến cả giận.
Sở Thiên kéo Tiêu Chiến đang muốn động thủ lại, ra hiệu cho hắn ta không nên xúc động, “Chẳng lẽ ngươi còn chưa rõ thái độ làm người của viện trưởng sao? Ta tin tưởng chắc chắn hắn sẽ tới!”
Lần này Tiêu Chiến đã tỉnh táo lại, hiện tại hắn ta nổi giận là không tín nhiệm viện trưởng.
Thế nhưng Ám Thực Cửu Nhi cũng không phải hạng dễ chọc, sát ý trong mắt nàng lại càng đặc hơn, “Đã sắp thành người chết rồi, ta chịu nói chuyện với các ngươi đã là coi trọng các ngươi.”
Tử Dạ Thiên Tử lớn tiếng nói, “Ta đã cho Vô Danh bảy ngày nhưng bây giờ hắn lại không dám hiện thân?”
“Nhanh gọi Vô Danh ra đây, nếu không ta sẽ giết sạch đệ tử Thần Ma Học Viện các ngươi! Để ta xem tới lúc ấy Vô Danh có ra ngoài hay không!”
Vào lúc Tử Dạ Thiên Tử đang gầm lên, đột nhiên một bộ bạch y xuất hiện trước mặt đám người Thần Ma Học Viện.