Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp ( Dịch Full )

Chương 1545 - Chương 1544: Vô Danh Đến (2/15)

Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp Chương 1544: Vô Danh đến (2/15)

Editor: Linh Tống

Phụ trách: Vô Tà Team

Người trong nghề vừa xuất thủ đã biết có hay không, Tử Dạ Thiên Tử vừa thấy kỹ năng di chuyển vị trí này đã biết rõ người tới là cao thủ.

Lại tập trung nhìn lại, Tử Dạ Thiên Tử không khỏi kinh ngạc.

Là chủ của Hoàng Thiên Tiên Cung, Thái Hạo!

Thái Hạo từ tốn nói, “Tử Dạ, hiện tại còn mười mấy phút nữa mới tới thời gian ước định, ngươi vội cái gì?”

“Hay là các ngươi sợ Vô Danh cho nên muốn thừa dịp hắn không có ở đây mà động thủ?”

Tử Dạ Thiên Tử hừ lạnh một tiếng, “Thái Hạo, ngươi cũng rảnh rỗi thật, rõ ràng còn có thời gian rảnh quản chuyện của Thần Ma Thánh Viện. Ngươi giúp bọn họ như vậy không sợ sẽ rước họa vào thân sao?”

Thái Hạo ung dung nói, “Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm. Thế nhưng ngươi đã nói sai một việc, ta chỉ trùng hợp nghe thấy các ngươi ước hẹn bảy ngày. Nếu đã có giao ước thời gian mà ngươi lại muốn ra tay trước, không chỉ có ta, sợ rằng tất cả những người khác đều cảm thấy ngươi là người không giữ lời hứa.”

Không ít người xung quanh cũng bắt đầu bàn tán.

“Đúng vậy, còn chưa tới giờ đã muốn giết người, Tử Thiên Cung cũng quá bá đạo.”

“Nếu đã hẹn thời gian quyết chiến thì cứ làm việc theo thời gian ước hẹn, nếu không sẽ là các ngươi không giữ lời hứa.”

Ngay cả Thái Hạo cũng nói giúp cho Thần Ma Thánh Viện, hơn nữa lời hắn ta nói cũng đúng lý hợp tình. Trong lúc nhất thời, mọi người ở đây bắt đầu khiển trách Tử Thiên Cung.

Tử Dạ Thiên Tử hơi híp mắt lại.

Nếu nói tới lực ảnh hưởng, Tử Thiên Cung hắn ta tuyệt không thể sánh với Hoàng Thiên Tiên Cung. Thái Hạo vừa đứng ra những người khác đã lập tức phụ họa.

Ở đây có không ít cường giả siêu cấp. Nếu cứ tiếp tục như vậy hiển nhiên sẽ bất lợi với bản thân mình.

Hắn ta không muốn tạo ra hình tượng một kẻ không giữ lời hứa.

Suy nghĩ một hồi, Tử Dạ Thiên Tử hừ lạnh nói, “Ban nãy ta chỉ muốn ép Vô Danh ra thôi. Nếu đã ước hẹn thời gian đương nhiên ta sẽ không phá hỏng.”

“Không phải còn mười lăm phút sao? Được, bảy ngày chúng ta còn có thể chờ, cũng không ngại chờ hắn thêm mười lăm phút nữa!”

Tử Dạ tự tìm cho mình một nấc thang, không làm khó Thần Ma Thánh Viện thêm nữa.

Trở lại trên người Chúc Long, Tử Dạ Thiên Tử nổi giận nhìn chằm chằm Thái Hạo, cắn răng nghiến lợi nói, “Thái Hạo, đừng nghĩ hiện tại ngươi có thể kiêu ngạo mà ngon, ngày sau ta nhất định sẽ khiến ngươi phải quỳ xuống cầu xin ta tha thứ!”

Sau khi mấy người Tử Dạ về tới trên Chúc Long, Vân Hải Ỷ Thiên lại ôm quyền cảm tạ Thái Hạo, “Đa tạ Thái Hạo tiền bối đã trượng nghĩa ra tay.”

Thái Hạo mỉm cười, “Ta cũng chỉ tiện tay mà thôi, chuyện tiếp sau, sợ rằng ngay cả Hoàng Thiên Tiên Cung của ta cũng không thể quản được.”

Vân Hải gật đầu, người khác có thể đứng ra nói vài lời vì bọn họ đã rất hiếm thấy, hắn ta cũng không trông chờ Hoàng Thiên Tiên Cung có thể liều mạng vì Thần Ma Thánh Viện. Dù sao thì quan hệ giữa hai bên cũng chưa thân thuộc tới mức ấy.

“Thái Hạo tiền bối, viện trưởng không đi chung với ngươi tới đây sao?” Vân Hải hỏi.

Thái Hạo lắc đầu, “Hắn còn đi trước chúng ta, bắt đầu từ Chúng Tiên Các chúng ta đã khác đường, cũng không biết vì sao tới bây giờ hắn còn chưa tới.”

“Ngay cả mấy người Mạc Bắc cũng đã tới rồi…” Ỷ Thiên nghi ngờ nói.

Hắn ta tới hỏi Chúng Tiên Các cũng nhận được câu trả lời là Vô Danh đã xuất phát trước bọn họ một bước, cũng không biết vì sao tới tận bây giờ hắn còn chưa tới.

“Kỳ lạ, dọc theo con đường này không có một người nào nhìn thấy Vô Danh sao?”

Đang lúc mọi người đều không rõ tình huống.

Đột nhiên con Chúc Long thật lớn trên bầu trời nhanh chóng sà xuống, vội vàng đứng trên mộ địa.

“Tử Thiên Cung bị sao vậy?” Vân Hải kinh ngạc nhìn về hướng kia. Chỉ thấy con Chúc Long kia cúi đầu kề sát mặt đất, cho dù chủ nhân có mệnh lệnh thế nào nó cũng không chịu cất cánh.

Mạc Bắc thấy tình cảnh như vậy đột nhiên cảm thấy quen thuộc. Tỉ mỉ nghĩ lại, hắn ta vỗ mạnh vào gáy, “Ta biết rồi!”

“A? Mạc Bắc Tiên Vương, rốt cuộc ngươi biết cái gì?”

Mạc Bắc ngẩng đầu nhìn lên tầng mây, khóe miệng hơi giương lên, “Vô Danh đến!”

Trên bầu trời có một bóng đen che khuất mặt trời. Mọi người rối rít ngẩng đầu, chỉ thấy một con cự long đang xoay quanh.

Trên đầu cự long có một nam tử mặc hắc bào kim văn đang đứng sừng sững.

Lê Vi vừa thấy nam nhân kia trong lòng đã hỗn loạn, đó là tọa kỵ mạnh nhất Lục Trọng Thiên, Thập Dực Thiên Long!

Dù là Chúc Long thấy nó cũng không dám phi hành trước mặt vương giả!

Thanh Ly hơi híp mắt lại, “Thập Dực? Sao gia hỏa này có thể làm được!”

“Lê Vi, Dao Hà, nam tử trên đầu rồng là Vô Danh sao?”

Lê Vi đang định nói chuyện đã nghe thấy tiếng đáp lời của Dao Hà, “Tỷ tỷ, trừ hắn ra còn có ai có thể ngông cuồng như vậy! Không sai, hắn là Lục Thần, cũng là Vô Danh, đồng thời cũng là Duy Ngã Độc Cuồng!”

“Hống!” Một tiếng gầm giận dữ vang lên, là Thập Dực vừa hướng về phía Chúc Long gầm thét một tiếng khiến Chúc Long sợ tới lạnh run…

Mọi người thấy vậy càng cảm thấy khó có thể tưởng tượng hơn.

Vô Danh và Tử Thiên Cung còn chưa bắt đầu chiến đấu, chỉ riêng tọa kỵ, Thập Dực đã có thể chèn ép Chúc Long tới không ngóc đầu lên được.

Tử Dạ Thiên Tử càng tức giận tới run rẩy cả người, “Đáng chết, súc sinh ngươi lại dám tỏ ra yếu kém trước mặt địch nhân!” Dứt lời, hắn ta trực tiếp dùng một kiếm chém đứt đầu rồng của Chúc Long!

Không thể không nói, Tử Dạ Thiên Tử đúng là loại người hung ác. Tọa kỵ nói chung không thể coi là chiến sủng chiến đấu, cho nên độ mạnh yếu của tọa kỵ được quyết định bởi huyết mạch của nó. Chúc Long cũng không muốn tỏ ra yếu kém, nhưng ở trước mặt Thập Dực, suy cho cùng nó vẫn kém một bậc.

Dù là Cửu Dực cũng được hay Thập Dực cũng tốt, đều có thể khuất phục lượng lớn tọa kỵ. Nhưng đây là con tọa kỵ đầu tiên bị chủ nhân trực tiếp chém giết.

Một tên tử y sau lưng Tử Dạ đau lòng vô cùng. Cung chủ vừa tức giận đã chém giết tọa kỵ của mình?!

Ngươi không đau lòng đúng không! Chúc Long đã cố gắng hết sức rồi!

Đương nhiên, hắn ta chỉ giận mà không dám nói gì.

Bình Luận (0)
Comment