Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp ( Dịch Full )

Chương 1547 - Chương 1545: Thế Giới Bản Nguyên

Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp Chương 1545: Thế giới bản nguyên

Trên Thập Dực Thiên Long, Lục Thần vỗ đầu rồng của Thập Dực, “Thập Dực, tới rồi, ta xuống đây.”

Dứt lời, Lục Thần thu hồi Thập Dực, mở Huyết Ma Cốt Dực bay tới trước trận doanh Thần Ma Học Viện.

“Vô Danh!”

“Viện trưởng!”

“Cha!”

Lục Thần mỉm cười nhìn những thân bằng hảo hữu này, “Thật xin lỗi vì đã để các ngươi lo lắng. Lúc trước khi đi đường ta còn muốn tìm hiểu một chút, nên chậm trễ thời gian.”

Nếu Lục Thần đã đến, đương nhiên mọi người cũng không còn quan tâm chuyện này nữa.

“Vô Danh, ngươi có thấy Cửu Nhi không? Ta cảm thấy so với người bảy ngày trước, nàng hệt như đã biến thành một người hoàn toàn khác.”

“Viện trưởng, ngài có nắm chắc không?”

“Cha, lần này ta giúp ngươi!”

Lục Thần sờ đầu Tiểu Thú, “Không cần, một mình ta là được rồi.”

Thái Hạo kinh ngạc nhìn Lục Thần. Hắn ta và Lục Thần chỉ mới tách ra chừng mười hai tiếng, vì sao hắn ta cũng cảm thấy Lục Thần như biến thành một người hoàn toàn khác…

Lúc mới vừa rời khỏi Tiên Hoàng Tu Di Giới, cả người hắn có vẻ mờ mịt, nhưng hiện tại Lục Thần bình tĩnh kia đã trở lại rồi.

“Vô Danh, ngươi không nhận được bảo vật trong Tiên Cung Tu Di Giới thật sao? Còn có, ngươi đã nghĩ ra cách để đối phó với Cửu Nhi chưa? Dù sao bây giờ ngươi cũng không có Hồn Thể Hợp Nhất.”

“Cái gì?” Vừa nghe Thái Hạo nói Lục Thần không có Hồn Thể Hợp Nhất, những người khác đều bày ra vẻ mặt khiếp sợ.

Lục Thần nhìn về phía Thái Hạo, “Thái Hạo tiền bối, ngài cũng tới rồi. Đúng là ta không nhận được bảo vật thế nhưng ta có chút tham ngộ. Đợi sau khi trận chiến kết thúc lại nói cụ thể sau.”

Sau đó Lục Thần nhìn về phía những người khác, cười nói, “Các ngươi cũng đừng hỏi nhiều nữa, ta tới để quyết chiến, không phải tới để trả lời câu hỏi.”

Thái Hạo vội vàng nói, “Được được được, là chúng ta đường đột, mọi người đừng hỏi nữa. Đại chiến sắp tới, Vô Danh cần chuyên tâm đối địch.”

Mọi người chỉ có thể đè nén hiếu kỳ.

Lục Thần quay người nhìn lại, chỉ thấy một ánh mắt sắc bén xuyên qua đám người trực tiếp rơi trên người mình.

Hắn thuận theo ánh mắt nhìn tới, trong lòng hơi tê dại.

Sao đây có thể là nữ hài đã từng ngồi trên vách núi cùng hắn thưởng thức trời chiều? Cửu Nhi bây giờ ánh mắt hung tàn, sát ý lạnh thấu xương.

Hai người không hẹn mà cùng đi về phía bãi đất trống ở trung tâm.

Hai người đứng đối diện nhau, trong mắt Cửu Nhi chỉ có giết chóc, mà trong mắt Lục Thần lại lộ vẻ dịu dàng.

“Cửu Nhi.” Lục Thần nhẹ giọng gọi một câu.

“Ta không phải Cửu Nhi!” Ám Thực Cửu Nhi lạnh lùng nói, “Ta đã hoàn toàn xâm chiếm ý thức của nàng!”

Lục Thần thở dài một hơi, “Là lỗi của ta, ta không thể ngăn cản ngươi đúng lúc!”

“Ngăn cản ta? Đừng ngây thơ, đây là lựa chọn của nàng. Vì mấy người Thái Ngô Tinh, nàng lựa chọn hy sinh bản thân mình, trở thành phân bón chăn nuôi ta, cam nguyện bị ta thôn phệ!”

“Không, đó không phải lựa chọn của nàng!” Lục Thần trầm giọng nói, “Cho dù là vì Mộc Huyền hay vì Cửu Nhi, ta đều phải giết ngươi để cứu Cửu Nhi ra!”

“Giết ta?” Ám Thực Cửu Nhi cười ha hả, “Ha ha ha ha, sợ rằng ngươi còn chưa biết hiện tại mình đang phải đối mặt với nhân vật khủng bố tới mức nào!”

“Cho dù ngươi có Thần Ma Nghịch Mệnh thì đã sao? Ta cũng sẽ chém ngươi thành muôn mảnh!”

“Hình như ngươi lại càng hận ta hơn so với khi mới vừa gặp ta lần đầu.” Lục Thần cau mày nói, “Ắt hẳn đã có vật gì đó khiến ngươi giận lây sang ta…”

“Ta đoán xem, chắc chắn là ngươi chưa thể hoàn toàn xóa hết ý thức của Cửu Nhi cho nên ngươi mới tức giận như thế.”

“Ngươi nói bậy! Cửu Nhi đã biến mất rồi! Ta là Ám Thực!” Ám Thực Cửu Nhi cả giận nói.

Lục Thần mỉm cười, “Xem ra đúng là như vậy thật, nếu không sao ngươi có thể tức giận như bây giờ? Không phải bị ta nói trúng tim đen rồi sao!”

Đột nhiên Ám Thực Cửu Nhi phát hiện mình bị lừa. Nếu nói trước đó chỉ là Lục Thần suy đoán, vậy biểu hiện của mình rõ là đang giúp Lục Thần kiểm chứng suy luận của bản thân.

Ám Thực Cửu Nhi điều chỉnh tâm tình của mình, nổi giận quá mức sẽ bất lợi cho trận quyết chiến kế tiếp.

Chỉ còn mấy phút nữa là tới chính ngọ, nàng cần điều chỉnh tốt trạng thái của mình.

“Nghe nói ngươi đã tới Tiên Hoàng Tu Di Giới tu luyện năm ngày? Đáng tiếc, so với Tinh Thiên ảo cảnh, ngươi còn kém quá xa.” Ám Thực Cửu Nhi mỉm cười, “Ta đã đánh bại đối thủ mạnh hơn ngươi trên Tinh Thiên ảo cảnh, tôi luyện bản thân trong thực chiến, tu luyện bảy tháng, hiện tại ta đã là Nhân Vương cửu tinh đỉnh phong. Càng không cần phải nói tới cơ duyên ta đã nhận được, đó là thứ ngươi còn không dám nghĩ tới! Vô Danh, ngươi nói ngươi dựa vào cái gì mà đòi giết ta?”

“Lợi hại vậy sao…” Lục Thần gật đầu. Lại nghĩ tới những chuyện bản thân mình gặp phải, hắn không khỏi tự ti mặc cảm, “Ôi, nếu phải so sánh, đúng là ta kém hơn ngươi nhiều. Ta không có đối thủ, không có thời gian tu luyện, phải bò lên núi năm ngày.”

“Bò lên núi năm ngày? Ha ha ha, Vô Danh, ngươi sẽ không ngây thơ tới mức cho rằng ngươi chỉ dựa vào việc bò lên núi đã có thể thắng được ta chứ?”

Lục Thần bĩu môi, “Ai biết được.”

Sau lưng Lục Thần, Thần Ma đệ tử đã đứng bên bờ vực tan vỡ.

Tiêu Chiến cũng không kịp quan tâm tới bối phận gì nữa. Hắn ta túm chặt lấy ống tay áo của Thái Hạo, “Thái Hạo tiền bối, những lời viện trưởng nói là thật sao? Hắn, hắn đã leo núi năm ngày ở Tiên Hoàng Tu Di Giới thật sao?”

Thái Hạo thở dài một hơi, “Lúc hắn mới đi ra đã nói với ta hắn vẫn luôn leo núi, hơn nữa còn dùng cả Thần Ma Thiên Uy và Hồn Thể Hợp Nhất. Hẳn hắn sẽ không gạt chúng ta.”

Sở Thiên lập tức xạm mặt lại. Vào lúc đối thủ đang điên cuồng tăng thực lực lên, viện trưởng lại đi đổi nơi leo núi!

Có phải viện trưởng có hiểu lầm gì đó với bế quan tu luyện không?

Diệp Phàm nhíu mày hỏi, “Leo núi bình thường sao có thể dùng tới Thần Ma Thiên Uy và Hồn Thể Hợp Nhất? Ta thấy trong này có điểm đáng ngờ! Thái Hạo tiền bối, chẳng lẽ trong Tiên Cung Tu Di Giới, leo núi có hiệu quả đặc biệt gì đó sao?”

Lời Diệp Phàm nói đã nhắc nhở Thái Hạo.

Bình Luận (0)
Comment