Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
"Đáp án? Đáp án chó má gì chứ!" Ám Thực Cửu Nhi tức giận nói: "Ta còn một chiêu mạnh nhất!"
Lục Thần hơi híp mắt lại: "Cuối cùng ý nghĩa sự kiên trì của ngươi là gì? Dù ngươi chứng minh được ngươi mạnh mẽ hơn Thần Ma Nghịch Mệnh thì sao? Cuối cùng cũng chỉ là đồ chơi của Cửu Thiên mà thôi!"
Điểm khác biệt lớn nhất giữa Ám Thực Hỗn Độn và Thần Ma Nghịch Mệnh nằm ở chỗ Ám Thực Hỗn Độn nói chung vẫn là bộ trang bị trong hệ thống của Cửu Thiên, còn Thần Ma Nghịch Mệnh lại là thứ mà ngay cả Cửu Thiên cũng không thể khống chế!
"Ta không phục! Ta đã đợi nghìn năm, cuối cùng đợi được một Huyền Âm Ám Thể, ta không thể nào lại thua được! Dù ngươi biết vận linh như thực thì sao, chẳng những ta muốn ngươi chết, mà ta còn muốn khiến ngươi đau đớn!" Ám Thực Cửu Nhi gầm thét, khuôn mặt tuyệt mỹ kia bởi vì giận dữ điên cuồng mà trở nên hơi vặn vẹo.
Lục Thần nhìn Ám Thực Cửu Nhi rơi vào điên cuồng, trong lòng lại đau lòng thêm một trận.
"Vô Danh, nếm thử tuyệt chiêu của ta, ta không tin ngươi có thể đỡ nổi!" Ám Thực Cửu Nhi gầm thét: "Ta muốn khiến ngươi, khiến Mộc Phủ Cửu Nhi, khiến cả Thịnh Nguyên đại lục này cùng nhau diệt vong!"
Nhìn dáng vẻ của Ám Thực Cửu Nhi, Lục Thần đã mơ hồ cảm thấy bất an.
Nó sắp phát điên rồi!
"Ngươi..." Lục Thần cau mày nhìn về phía Ám Thực Cửu Nhi: "Ngươi muốn linh đan tự bạo?"
Mọi người xung quanh lập tức luống cuống.
Một cảnh giới Nhân Vương cửu tinh đỉnh phong dùng linh đan tự bạo, muốn dùng uy lực đó để hủy diệt một đại lục là một chuyện hoàn toàn không thành vấn đề, không ai ở nơi này có thể may mắn tránh khỏi.
Dù là Tiểu Nguyên cũng chưa chắc có thể lập tức chịu được vụ nổ linh lực kinh khủng như vậy!
"Ha ha ha ha!" Ám Thực Cửu Nhi cười như điên, nói: "Có phải rất đau đớn hay không? Người ngươi muốn cứu sẽ hồn phi phách tán, ngươi và những người bạn này, tất cả mọi người ở nơi đây đều sẽ chết không có chỗ chôn! Còn ta chỉ cần chờ đợi chủ nhân đời tiếp theo là có thể trọng sinh!"
"Ha ha ha ha, vận mệnh không công bằng như vậy đấy, ngươi mạnh mẽ hơn nữa thì sao? Ta mới thật sự là kẻ mạnh nhất!"
Lần này ngay cả Tử Dạ Thiên Tử cũng luống cuống, hô lớn: "Ám Thực, ngươi điên rồi sao? Lão tử còn ở đây!"
"Câm miệng cho ta! Ngươi trong mắt ta chỉ là một khôi lỗi mà thôi! Thật sự coi ta là đệ tử của ngươi? Ngươi xứng sao!" Ám Thực Cửu Nhi tức giận nói.
Đám cao thủ xung quanh đã bắt đầu điên cuồng chạy trốn.
Những người quan chiến của các học viện lớn đều rối rít triệu hoán tọa kỵ, vội vàng rút lui khỏi chỗ này.
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn như vậy, bọn họ cũng không thể rời khỏi Thịnh Nguyên đại lục!
Có điều bọn họ nghĩ có thể trốn xa chút nào hay chút đó, chỉ cần rời xa nơi này thì có thể còn chút hy vọng sống.
Trong một khoảng thời gian ngắn, đám người quan chiến trong Tiên Sư Trủng chỉ còn lại vẻn vẹn bốn, năm ngàn người.
Lục Thần nhìn về phía học viện duy nhất ở lại, Thần Ma Thánh Viện.
Không hề có đệ tử Thần Ma Thánh Viện nào rời đi, tất cả bọn họ đều ở lại chỗ này.
Lục Thần không nhịn được mỉm cười, nói về phía học viện: "Lần này các ngươi không đặt cược? Có điểm không phù hợp với tính cách của các ngươi."
Huyền Giáp Vương ngượng ngùng nói, "Viện trưởng, lần này ta không mở, ta nghĩ chắc chắn bọn họ đều sẽ đặt ngươi thắng. Đến lúc đó nếu ngươi thắng, vậy nhà cái sẽ thua thảm, còn nếu ngươi thua, ta đây kiếm được tiền thì có ý nghĩa gì chứ."
Lục Thần gật đầu: "Ừm, cũng may là ngươi không mở đánh cược, nếu không... Có thể học viện sẽ thua lỗ."
"À?" Huyền Giáp vương kinh ngạc nhìn về phía Lục Thần, ý của viện trưởng là hắn có lòng tin tiếp được Ám Thực Cửu Nhi linh đan tự bạo?
Ám Thực Cửu Nhi nhìn chằm chằm Lục Thần, tên này lại còn nói chuyện với người của Thần Ma Thánh Viện, nàng đã sắp sửa phát động linh đan tự bạo rồi đó!
Hắn không coi nàng ra gì cỡ nào đây!
"Ngươi, dù bản thân ngươi có thể sống sót, nhưng ngươi chắc chắn không thể cứu được Mộc Phủ Cửu Nhi!" Ám Thực Cửu Nhi tức giận nói.
Lục Thần gọi Tiểu Nguyên ra, bảo nó bảo vệ người của Thần Ma Học Viện cho tốt, sau đó nhìn về phía Ám Thực Cửu Nhi.
"Thật ra ta luôn chờ ngươi nói những lời này!" Lục Thần đột nhiên nói.
"Ám Thực, sở dĩ Cửu Nhi đồng ý để ngươi cắn nuốt ý thức của nàng, điều kiện tiên quyết là ngươi phải bảo vệ tốt Thái Ngô Tinh! Nếu ngươi linh đan tự bạo, chứng tỏ ngươi căn bản không định tuân thủ ước định giữa ngươi và Mộc Phủ!"
"Ta không cứu được Cửu Nhi, thế nhưng bản thân nàng có thể!"
"Trận chiến đấu này căn bản không phải trận chiến giữa ta với ngươi, mà là trận chiến giữa Mộc Phủ Cửu Nhi và Ám Thực Cửu Nhi!"
Nói xong, Lục Thần lấy ra hai giọt tinh thạch thủy tinh, nhìn về phía Ám Thực Cửu Nhi: "Ám Thực, có phải ngươi cảm thấy kỳ lạ, vì sao ngươi vẫn không thể hoàn toàn khống chế ý thức của Cửu Nhi hay không? Xem cái này thì ngươi sẽ biết."
Lần này không cần Mạnh Bà khởi động, Thủy Tích Lệ Châu đã bắn ra ký ức của Cửu Nhi.
Chiến Trường Viễn Cổ, Tân Thủ thôn Nhị Trọng Thiên, Địa Cầu thôn, cầu Nại Hà, Mộc Phủ, từng cảnh tượng liên quan tới trí nhớ của bọn họ dần hiện ra.
Nhìn thấy những cảnh tượng trong ký ức đó, mí mắt của Ám Thực Cửu Nhi nhảy lên, ánh mắt biến ảo chập chờn.
"Đáng chết, nàng, ý thức của nàng... Bắt đầu không bị khống chế!"
Ánh mắt của Lục Thần khôi phục vẻ nhu hòa: "Cửu Nhi, có lẽ khi ngươi lựa chọn phong ấn ký ức thì ngươi vẫn còn không biết, thật ra người đóng vai quỷ hù dọa ngươi chính là ta."
"Chúng ta quen biết từ Nhất Trọng Thiên, chỉ là khi đó ngươi vừa gặp phải ta thì đã sợ đến mức lui khỏi trận đấu, ta còn muốn gặp được ngươi thêm mấy lần." Lục Thần không nhịn được cười nói.
"Khi ở Niết Nguyên thôn, lúc đó ta chỉ liếc mắt đã nhận ra ngươi, đáng tiếc khi đó ngươi cũng không biết, tên bại hoại khiến các ngươi đoàn diệt là ta..."
"Cám ơn ngươi vì đã đứng ra khi ta bị thợ săn tiền thưởng vây công, khi Thanh Lang tàn sát người chơi Trái Đất, cám ơn ngươi vì đã đứng ra bảo vệ tộc nhân của ta, cám ơn ngươi vì đã trợ giúp tộc nhân của ta lúc ta không có mặt..."