Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp ( Dịch Full )

Chương 1558 - Chương 1556: Trở Về Ngũ Trọng Thiên (14/15)

Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp Chương 1556: Trở về Ngũ Trọng Thiên (14/15)

Editor: Linh Tống

Phụ trách: Vô Tà Team

"Còn nữa, nhanh chóng tìm mẹ kế cho ta đi, đừng làm lão già độc thân nữa."

Hai mắt Lục Thần rưng rưng, đứa nhỏ này hiểu chuyện cỡ nào chứ....

Sau khi Thâu Thiên trả lại thuộc tính cho Cửu Nhi, bọn họ cũng phải lên đường, Lục Thần tự mình tiễn bọn họ rời khỏi Thần Ma Thánh Viện.

Trở lại học viện, Vân Hải nói Cửu Nhi đã đi rồi.

Trước khi đi, Cửu Nhi còn để lại một phong thư.

Lục Thần vội vàng mở ra xem.

【 Vô Danh, tuy rằng ngươi không nói rõ nguyên nhân, nhưng ta biết vì sao ngươi chưa tới cầu hôn. 】

【 Ngươi còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, ngươi sẽ không dừng bước vì bất kỳ nữ nhân nào. 】

【 Ta không muốn trở thành chướng ngại trên con đường ngươi trưởng thành. Kỳ thật ngày đó ta chỉ muốn một đáp án từ ngươi, chỉ là xem ra thời cơ chưa tới. 】

【 Vô Danh, ta đi trước, nếu ta lấy được thực lực Ám Thực, vậy ta cũng sẽ gánh vác trách nhiệm bảo vệ Thái Ngô Tinh, cho nên ta đi trước. 】

【 Cuối cùng, ta rất mong có thể trực tiếp gặp mặt nói với ngươi một tiếng cảm ơn, chỉ là ta lại sợ hai chữ cảm ơn cũng không thể nói hết sự cảm kích của ta, cũng khiến cho chúng ta trở nên xa lạ. Vì thế, hy vọng chúng ta còn có cơ hội gặp lại. 】

【 Đúng rồi, còn một việc nữa, cho dù lúc ấy ngươi có cầu hôn, chưa chắc ta đã đồng ý đâu! Hừ! 】

Lục Thần xem xong bức thư Cửu Nhi để lại cho hắn thì thở dài một tiếng: "Haizzz, hai lần đều chỉ cách việc thoát kiếp độc thân một bước ngắn, lại đều bị Tiểu Thú phá hủy! Tên nhóc này là do trời cao phái tới trừng phạt ta sao!"

Nói thế nào thì, Cửu Nhi cũng đi rồi, chuyện cầu hôn cũng đã thất bại.

Không chỉ có thế, Lục Thần nhìn quanh gian phòng, nơi này đã không còn nhìn thấy bóng dáng cô gái luôn bận rộn mài thuốc luyện đan, nên có phần lạnh lẽo.

Xem ra Lục Thần đã sớm quen có Lục Y Y ở bên cạnh mình, bây giờ không nhìn thấy nữa thì có chút không quen.

Lục Thần đứng lên: "Giải quyết xong Ám Thực, kết quả bên người lại vắng vẻ. Quên đi, nếu đã ra ngoài hết vậy ta cũng đi thăm Lục Di thôi."

Dứt lời, Lục Thần nói một tiếng với đám người Vân Hải, rồi đi tới Chúng Tiên Các.

...

Bây giờ đám người Cô Phi đều ở Ngũ Trọng Thiên, vì thế Lục Thần trực tiếp hạ giới tới Ngũ Trọng Thiên.

Lần này hắn không vội vàng trở về, nên có thể chờ tới tháng sau, lúc Chúng Tiên Các mở lại Truyền Tống Môn rồi về cũng được.

Nếu thật sự có việc, hắn cũng có thể trực tiếp xông vào Thông Thiên Tháp, đúng lúc hắn và Khôi Lỗi Sư còn nợ cũ cũng nên tính toán rõ ràng!

Vừa tới Ngũ Trọng Thiên, Lục Thần nhìn mảnh trời đất này hít sâu một hơi.

"Ha ha ha, Duy Ngã Độc Cuồng ta đã trở lại!"

Vị trí Lục Thần xuất hiện cách Nguyên Trụ quốc không xa, nên hắn cứ thế đi thẳng về phía Nguyên Trụ quốc.

Ở cách chủ mạch khoáng khoảng mười dặm, hiện giờ đã xây dựng một tòa thành trì lớn, nhìn quy mô thành trì thì thấy không thua gì hoàng cung Đông Nhạc quốc.

Lúc này, không biết trong tòa thành trì đó đang tổ chức nghi thức gì mà lại tụ tập một lượng lớn dân chúng.

Lục Thần bị sóng người xô vào tới quảng trường.

Có lẽ do quá mức chật chội, nên người nơi này lại không có ai nhận ra Lục Thần. Chỉ có mấy người ngẫu nhiên nhìn về phía hắn, thì thầm nói, sao nhìn người kia quen mắt thế nhỉ.

Hiện tại, tuy bề ngoài Lục Thần không thay đổi quá lớn, nhưng đã cao hơn 1m85, khí chất cũng có sự thay đổi rất lớn so với khi rời khỏi Ngũ Trọng Thiên.

"Đây là đang làm gì vậy?" Lục Thần cảm thấy kỳ quái.

Trên quảng trường có dựng một pho tượng to lớn, cao khoảng ba mươi thước.

Pho tượng có mái tóc trắng, khuôn mặt cực kỳ anh tuấn, Lục Thần liếc mắt một cái là nhận ra, pho tượng kia điêu khắc hắn.

Lại dựng một pho tượng cho hắn...

Bàn chân pho tượng kia đã bị dân chúng sờ tới bóng loáng, có lẽ ngày thường dân chúng rất thích tới sờ tượng để cầu nguyện.

Xen lẫn trong đám người, Lục Thần cũng nhìn thấy không ít người, lúc đi ngang qua pho tượng thì thành kính cầu khẩn với pho tượng, sau đó sờ sờ ngón chân tượng, trong miệng còn lẩm bẩm.

"Nguyên Thần phù hộ, hy vọng lần này có thể thông qua khảo hạch."

"Nguyên Thần phù hộ, hy vọng ta có thể nhanh chóng đột phá cảnh giới Địa Tu."

Ở trong đám người, Lục Thần nghe mà đen mặt. Hắn còn có thể phù hộ người khác thông qua khảo hạch sao? Một người khảo hạch với số điểm thấp nhất trong lịch sử như hắn, lấy cái gì phù hộ người ta?

Nói thế nào thì dân chúng đều có vẻ cực kỳ tôn kính pho tượng, lúc cầu nguyện cũng vô cùng thành kính.

Không bao lâu sau, trên cổng thành trước quảng trường, có một nữ tử đi ra giơ một lá bùa giấy màu vàng lên, phấn khởi nói với mọi người bên dưới: "Các vị, chúng ta đã luyện chế thành công quyển trục rút ra hiện thực đầu tiên!"

Bên dưới lập tức vang lên tiếng hoan hô như sấm dậy.

Tuy rằng quyển trục rút ra hiện thực đầu tiên chỉ có một chút thuộc tính, còn không biết là trải qua bao nhiêu lần thử nghiệm mới luyện chế thành công, nhưng chuyện này không hề ảnh hưởng tới tâm tình kích động của mọi người.

Lục Thần rốt cuộc hiểu ra, hôm nay là tiệc mừng luyện chế thành công quyển trục rút ra hiện thực ở Nguyên Trụ thành.

Đối với người chơi Trái Đất mà nói, đây tuyệt đối là một tin tức tốt. Mà đối với dân bản địa, từ cung cấp nguyên vật liệu, tới tinh luyện thành công quyển trục rút ra hiện thực, đã mang tới lợi ích to lớn cho bọn họ, từ đó có thể dùng để trao đổi được nhiều tài nguyên hơn.

Lục Thần không nhận ra người tuyên bố kết quả, nhưng mấy người đứng phía sau trên cổng thành, Lục Thần gần như biết hết.

Có lãnh tụ của dân bản địa, cũng có đồng minh người Trái Đất.

"Càng ngày càng có nhiều người Trái Đất lên Ngũ Trọng Thiên, kế hoạch của người chỉ dẫn quả nhiên lợi hại. Đây là chuyện tốt." Lục Thần nói xong, trực tiếp đi tìm đám người Lục Di.

Ở phía tây Địa Nguyên thành, cuối cùng Lục Thần tìm được khu dân cư của người Trái Đất.

Tuy rằng số lượng người chơi Trái Đất không quá nhiều, nhưng diện tích cư trú lại không nhỏ, gần như chiếm nửa Địa Nguyên thành.

Xem ra là do dân bản địa dự tính trước, để lại chỗ ở cho người chơi Trái Đất.

Bình Luận (0)
Comment