Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
"Là Cô Tinh! Hắn vậy mà không chết!" Bắc Tuyết Lăng Quân trợn hai mắt lên, vội vàng hạ lệnh: "Tộc nhân Bắc Tuyết, nhanh chóng ra ngoài ngăn địch!"
Mấy người gia tộc khác cũng cực kỳ kinh ngạc.
"Bắc Tuyết Cô Tinh? Không phải là đệ đệ của Bắc Tuyết Cô Phi sao?"
"Nghe nói, Bắc Tuyết Cô Phi là kỳ tài hiếm có, mà Bắc Tuyết Cô Tinh là đồ ngu hiếm có. Hơn nữa, người này tính tình tàn nhẫn, lúc trước, sau khi chuyện hắn giết hại nhiều tộc nhân bị bại lộ, đã bị gia tộc Bắc Tuyết xử tử hình, vì sao lại đột nhiên sống lại?"
"Tọa kỵ của hắn hình như là... Thông Tý Thần Viên? Nguy rồi, người này chẳng những không chết, hơn nữa còn thu phục được Thông Tý Thần Viên, thực lực của hắn khó mà tưởng tượng nổi!"
Lúc này, ai còn quan tâm tới việc lựa chọn đệ tử tinh anh nữa, tất cả mọi người đều lao ra khỏi Bắc Tuyết sơn trang.
Tình cảnh vô cùng hỗn loạn, Bắc Tuyết Cô Phi vội vàng tìm Lục Di nói: "Di Di, lát nữa cho dù xảy ra chuyện gì, để ca mang ngươi đi trước nhé!"
"Vậy còn ngươi?" Lục Di lo lắng hỏi Cô Phi.
Cô Phi hít sâu một hơi: "Cô Tinh là đệ đệ ta, ta phải ngăn cản hắn!"
"Để ca ta tới giúp đi, thoạt nhìn Cô Tinh rất mạnh." Lục Di nói.
Cô Phi lắc đầu: "Cô Tinh không tới Cửu Thiên, thực lực của hắn đến từ Băng Nguyên Tinh. Có thể thu phục được Thông Tý Thần Viên trưởng thành chứng tỏ thực lực của Cô Tinh đã cực kỳ khủng bố. Đại ca mới chỉ là Đại Đế Tu nhất tinh, ta không thể để hắn đi mạo hiểm. Các ngươi đi nhanh!"
"Này..." Hiện giờ trong lòng Lục Di rất hỗn loạn, chẳng lẽ ngay cả lão ca nàng cũng không phải đối thủ của tên Cô Tinh kia.
Vậy Cô Phi đi chẳng phải là chịu chết sao?
Trước khi đi, Cô Phi thâm tình nhìn Lục Di: "Di Di, xin lỗi, là do ta còn quá yếu, ta lại... Không thể bảo vệ được ngươi... Hãy tìm một người yêu ngươi!" Nói xong, đôi mắt Cô Phi đỏ bừng, quay đầu xông về phía cửa lớn sơn trang.
Chỉ để lại Lục Di khóc đến đau lòng muốn chết.
Lục Thần tìm được muội muội, nhìn thấy muội muội mình khóc tới đau lòng thì ôm nàng vào lòng nói: "Nha đầu ngốc, khóc cái gì?"
"Ca..." Lục Di thấy lão ca mình, khóc càng lớn hơn: "Cô Phi có thể... Có thể sẽ chết..."
Lục Thần thở dài một hơi, tuy hắn không nỡ gả muội muội ra ngoài, nhưng càng không nỡ để muội muội mình đau lòng tới chết.
"Được rồi, được rồi, ta đã biết. Không phải còn ca ngươi ở đây sao? Ta sẽ không để cho hắn chết."
"Không được!" Lục Di khóc nói: "Cô Phi nói, sức mạnh của tên Cô Tinh kia đến từ Băng Nguyên Tinh, ca cũng không phải đối thủ của hắn. Ta không thể để cho ngươi mạo hiểm..."
Hiện tại Lục Di vô cùng rối bời, nàng luyến tiếc Cô Phi, nhưng nàng tuyệt đối không thể để cho ca mình đi chịu chết.
Lục Thần khẽ cười một tiếng: "Nói như hắn biết rõ thực lực của ta lắm ấy, ta nói với ngươi là không có việc gì, thì chắc chắn không có việc gì."
"Đi, chúng ta đi xem thử, chỉ là chúng ta cũng không thể chỉ nghe lời nói từ một phía. Cũng đúng lúc xem thử rốt cuộc gia phong của gia tộc Bắc Tuyết như thế nào, xem nhân phẩm của tiểu tử Cô Phi đó như thế nào."
"Nếu bọn họ đáng giá để ta ra tay, thì đương nhiên ta sẽ ra tay."
Lục Thần lau nước mắt cho Lục Di: "Đồ ngốc này, lần đầu tiên tới nhà người ta, mà ngươi dùng cái nhãn hiệu nào trang điểm mắt vậy chứ. Trong nhà nhiều tiền như vậy mà không biết mua đồ trang điểm không thấm nước mà dùng à."
"Ca, bây giờ là lúc nói chuyện này sao!" Lục Di sửng sốt, trong lúc nàng đau lòng muốn chết thì lại bị lão ca chọc cười, thật sự là bị hắn làm tức chết.
"Ha ha ha, đi thôi, đi xem tên Cô Tinh kia." Lục Thần thấy Lục Di nín khóc mỉm cười, thì vừa cười vừa kéo Lục Di cùng đi tới cửa chính sơn trang.
Đúng vào lúc này, một tiếng nổ vang, trên bầu trời bao la trên đỉnh sơn trang chợt xuất hiện một quầng sáng hình bán cầu, bao phủ hoàn toàn Bắc Tuyết sơn trang có diện tích cực kỳ rộng lớn vào trong nó.
Lục Thần khẽ nhíu mày: "Phong Ấn Trận, đây là muốn đuổi tận giết tuyệt sao. Hay lắm, giờ thì có muốn chạy cũng chạy không được."
Nhưng có thể bố trí một Phong Ấn Trận khổng lồ như vậy trong thời gian ngắn như thế, chứng minh thực lực của tên Cô Tinh kia vô cùng khủng bố.
Chờ tới khi Lục Thần dẫn theo muội muội nhà mình đi tới cửa chính sơn trang, thì phát hiện chỉ có cự viên kia đang đứng tại chỗ, còn chủ nhân của nó đã xuống khỏi bờ vai nó, đi tới phía Bắc Tuyết sơn trang.
Bên này, đám người Bắc Tuyết Thái Tổ, Bắc Tuyết Lăng Quân, Bắc Tuyết Cô Phi, Bắc Tuyết Thanh Linh đều đang nhìn chằm chằm người đó.
Nhìn gần thì thấy, kỳ thật bộ dạng Bắc Tuyết Cô Tinh và Bắc Tuyết Cô Phi có vài phần giống nhau, chỉ là khí chất của hai người thì chênh lệch rất nhiều.
"Cô Tinh, không phải ngươi đã bị chúng ta xử băng hình rồi sao!" Bắc Tuyết Lăng Quân khiếp sợ nhìn người trước mặt.
Khóe miệng Cô Tinh khẽ cong lên: "Thúc phụ, nói thật ta phải cảm ơn ngươi đấy. Nếu không phải các ngươi ném ta vào băng quật cực hàn, thì ta sao có thể giải được Hàn Băng Độc trên người, làm sao có thể lấy được Cực Hàn Hạch Tâm, sao thu phục được Thần Vượn bốn tay!"
"Hàn Băng Độc?" Cô Phi mở to mắt: "Tốc độ tu luyện trước kia của ngươi vẫn luôn rất chậm, thì ra là vì trúng Hàn Băng Độc sao?"
Cô Tinh lạnh lẽo nhìn Cô Phi: "Không thì sao chứ? Ca, ngươi được xưng là thiên tài đệ nhất trong vòng trăm năm, mà đệ đệ ta đây thì bị gọi là đồ ngu đệ nhất trong vòng trăm năm! Ngươi cho rằng ngươi lợi hại hơn ta sao? Nếu không phải do Hàn Băng Độc gây rối, ngươi ở trước mặt ta chỉ như một con kiến!"
Cô Phi thở dài một hơi: "Cô Tinh, ngươi nên nói cho ta biết sớm một chút... Không cần biết là thiên tài hay đồ ngu, ta vẫn luôn coi ngươi là đệ đệ của ta."
"Ha ha ha! Hay cho hai chữ đệ đệ." Cô Tinh cười điên cuồng nói: "Đương nhiên ngươi sẽ nghĩ vậy rồi, bởi vì ngươi đã có được thứ ta luôn mong muốn, đương nhiên không cần nữa. Mà cái ngươi gọi là quan tâm ta, vốn chỉ là lừa mình dối người mà thôi! Sự quan tâm của ngươi xuất phát từ sự thương hại!"
"Ngươi đừng có ở đây giả nhân giả nghĩa nữa! Người ta hận nhất là ngươi, người đầu tiên ta muốn giết cũng là ngươi!"