Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Cô Phi nhịn không được lắc đầu: "Là do ta chỉ lo tu luyện, không đủ quan tâm tới ngươi nên mới để cho ngươi nghĩ như vậy. Cô Tinh, ngươi đi nhầm đường, đều do lỗi của ta..."
"Lúc trước, ngươi giết hại hai mươi ba tộc nhân, gia tộc mới quyết định xử băng hình với ngươi. Đó là gia quy, không liên quan tới gia tộc Bắc Tuyết, ngươi muốn báo thù, tìm một mình ta là được."
Lục Thần có thể cảm giác được tay Lục Di không tự giác mà siết chặt, xem ra nàng cực kỳ lo lắng cho Cô Phi.
"Nhầm đường lạc lối?" Trong mắt Cô Tinh tràn đầy sự cười nhạo: "Cô Phi, nhìn ngươi bây giờ đi, mới chỉ là Đế Tu. Mà ta thì sao, ta chỉ không tới Cửu Thiên mà thôi, nếu ta đi thì cũng có thể đi ngang ở Lục Trọng Thiên rồi."
"Vậy mà ngươi gọi cái này là nhầm đường lạc lối?"
"Ca, ngươi biết vì sao hôm nay ta mới trở về không?" Từ "ca" do Cô Tinh gọi ra làm cho người nghe cảm thấy không được tự nhiên, bởi vì hắn ta vốn không coi Cô Phi là ca ca.
"Hôm nay, hình như là ngày ngươi dẫn nữ hài mình thích tới gia tộc Bắc Tuyết nhỉ..." Cô Tinh mỉm cười: "Ta nghĩ, vài chục năm nay, ngươi đã cướp đi tất cả của ta. Vậy lần này, ta muốn cho ngươi tận mắt nhìn thấy thứ quý giá nhất của mình, bị ta cướp đi!"
Trong mắt Cô Phi lập tức tràn đầy giận dữ: "Ngươi dám!"
Cách đó không xa, Lục Di đột nhiên phát hiện ca ca của mình có điểm không đúng.
Hắn hít sâu một hơi, rồi chậm rãi thở ra, dường như là đang kiềm chế lửa giận trong lòng.
Nếu những lời này nói ra ngay trước mặt Lục Thần, có lẽ hắn đã sớm nổi giận.
Có điều Lục Thần tạm thời không nổi giận, chỉ hơi nheo mắt lại nói: "Xem ra, cho dù thân thế tiểu tử này có chút đáng thương, nhưng cũng có lý do đáng chết."
Trong khi nói chuyện, Lục Thần phát hiện Phong Ấn Trận trên trời đông lại một lớp băng sương rất dày, xem ra Cô Tinh quyết tâm không để cho bất kỳ người nào có cơ hội rời khỏi nơi này.
Tuy Bắc Tuyết Cô Phi giận dữ mắng nhiếc Cô Tinh, nhưng điều này lại càng khiến Cô Tinh hưng phấn, "Ha ha ha, nhìn dáng vẻ của ngươi hình như rất quan tâm tới nữ nhân của mình nhỉ. Tiếc là ta đã không phải là Bắc Tuyết Cô Tinh ngày xưa."
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt Bắc Tuyết Cô Tinh nhìn về phía Lục Di, khẽ mỉm cười với Bắc Tuyết Cô Phi: "Ngươi nhìn cho kỹ, xem ta có dám hay không!"
Bắc Tuyết Cô Tinh đột nhiên hành động!
Hai mắt Cô Phi trợn tròn, tốc độ của Cô Tinh quá nhanh, kỹ năng di chuyển vị trí bình thường không thể theo kịp.
"Nghịch Huyết Kiếm Ý tinh thể! Đại ca, Lục Di, nhanh tránh ra!" Cô Phi quát lên một tiếng, huyết dịch toàn thân chảy ngược, bộc phát ra tốc độ kinh người.
"Cô Phi, không được dùng Nghịch Huyết!" Bắc Tuyết Lăng Quân hô to, nhưng đã không kịp ngăn cản Cô Phi.
"Tất cả người gia tộc Bắc Tuyết nghe lệnh, nhất định phải giết chết Cô Tinh!"
Nhưng những tộc nhân này chỉ là Đoán Thể kỳ, thậm chí còn không được tính là người tu tiên chân chính, thì sao có thể ngăn cản Bắc Tuyết Cô Tinh.
Đột nhiên, một lão bà chặn ngang kéo Lục Di ra phía sau mình, chính là Bắc Tuyết Thái Tổ.
"Cô Tinh, ngươi muốn giết Di Nhi, thì phải bước qua xác lão bà này!"
"Thái Tổ nãi nãi!" Lục Di vừa định lên tiếng, Thái Tổ nãi nãi đã ngắt lời nàng: "Nha đầu, trốn xuống dưới lớp băng, tuy có thể chết ở đáy hồ, nhưng ít ra còn có cơ hội sống. Nếu rơi vào tay Cô Tinh, e là sống không bằng chết!"
Dứt lời, Bắc Tuyết Thái Tổ bùng nổ linh lực toàn thân, nhìn cường độ bùng nổ linh khí, xem ra thực lực tương đối cường hãn.
Thái Tổ nãi nãi đã rất lớn tuổi, chứng minh cấp bậc của bà từng rất cao, nhưng đồng thời tình huống của bà cũng giống như Ỷ Thiên Hải Vân, đã không còn hy vọng đột phá.
Một tiếng nổ vang lên! Ngay cả Lục Thần cũng không nghĩ đến, Cô Phi chỉ với đẳng cấp Đế Tu lại đuổi kịp Cô Tinh!
Trong nháy mắt hai người giao thủ, sau một hai chiêu, Cô Phi bị một chưởng của Cô Tinh đánh bay, giống như đạn đại bác nện xuống mặt băng.
Cô Tinh ngừng lại, nhìn Cô Phi ngã xuống đất không đứng dậy nổi, hừ lạnh một tiếng: "Ngay cả Nghịch Huyết cũng dùng, mạng cũng không cần, xem ra tình cảm của ngươi đối với nữ nhân này thật sâu đậm!"
"Yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi chết nhanh như vậy, dù sao ta còn muốn để cho ngươi cảm nhận nỗi đau mất đi người mình yêu là như thế nào!"
"Cô Tinh ngươi…" Cô Phi ho ra một ngụm máu đen, sắc mặt trắng bệch.
Ai có thể ngờ được, Cô Tinh ở trong băng quật cực hàn, thực lực lại tăng lên kinh khủng như vậy!
Cho dù là trong trạng thái Nghịch Huyết, khoảng cách giữa bọn họ vẫn quá xa.
"Ngươi dừng tay!"
"Dừng tay? Ha ha ha, xin ta đi, nếu van xin… có lẽ ta sẽ đồng ý đấy."
Lục Di đã không nhìn nổi nữa, giãy khỏi tay Lục Thần, lao tới trước mặt Cô Phi, vừa khóc vừa đỡ Cô Phi dậy: "Chàng không có sao chứ? Bất kể hắn mạnh bao nhiêu, ta sẽ đối mặt cùng chàng!"
Cô Phi đau lòng nhìn Lục Di, lắc đầu, "Hắn quá mạnh... Nhanh để ca ca đưa nàng đi, có lẽ đại ca có biện pháp giúp nàng sống sót dưới lớp băng..."
"Di Di, thật xin lỗi..."
"Không, chàng không có lỗi với ta…" Nước mắt Lục Di rơi như mưa, "Ta không hối hận khi gặp chàng, cho dù chết, ta cũng chết cùng một chỗ với chàng!"
"Ha ha ha, thật là một đôi uyên ương liều mạng, đến ta cũng bị cảm động lây." Cô Tinh cười lớn: "Vị này chính là chị dâu của ta nhỉ, xin lỗi, ta muốn giết ngươi ngay bây giờ."
Lục Di rút bội kiếm ra, đứng ở trước mặt Cô Phi, nhìn chằm chằm Cô Tinh: "Ta không sợ ngươi đâu, có giỏi thì tới đây!"
"Rất có khí phách đấy, Cô Phi, sao vậy? Bây giờ ngươi phải dựa vào nữ nhân bảo vệ à?"
"Đáng tiếc, các ngươi ai cũng không thoát được!" Trong mắt Cô Tinh phun trào sát ý.
Bắc Tuyết Thái Tổ, Bắc Tuyết Lăng Quân thấy vậy, biết chuyện không ổn, hai người đồng thời di chuyển về phía Lục Di: "Đi nhanh!"
"Một đám lão bất tử! Các ngươi cho rằng các ngươi có thể chống lại ta sao?" Cô Tinh như một ngôi sao băng, bắn về phía Lục Di: "Chết cho ta!"
"Băng Phách. Cực Hàn Băng Tâm!" Một chiêu này trực tiếp khiến hơi nước trong không khí đông lại thành băng, mà bàn tay Cô Tinh cũng bị lớp băng sương trong suốt bao phủ.