Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Mà vốn dĩ “Chân Hỏa Huyền Băng Quyết” cũng chính là một quyển kiếm chiêu cấp Tiên pháp!
“Ta từ bỏ, lực tương tác của nguyên tố Băng cần tới hai trăm ngàn?” Lục Thần lắc đầu ngao ngán, lực tương tác nguyên tố Hỏa của hắn cũng mới đạt đến một trăm ngàn, khoảng cách hiện tại của Lục Thần so với yêu cầu này, vẫn còn kém rất xa!
Nhưng cũng may công pháp này là loại vật phẩm đã từng được thể hiện qua, Lục Thần chỉ cần mang nó đến trước Cửu Thiên là có thể nhanh chóng học xong.
Nghĩ như vậy, Lục Thần liền cất lấy công pháp vào trước.
Hơn nữa đây đã là lần thứ hai Lục Thần gặp phải thi thể của Tán Tiên, lần thứ nhất là ở Thánh Sơn Thiên Trì, hắn còn phát hiện thêm hài cốt của Ma Thú Chí Tôn.
Chẳng qua lần trước vị Tán Tiên kia chỉ để lại một nhiệm vụ, lần này vị Tán Tiên đây để lại cho Lục Thần một tờ “di thư”...
Dường như bây giờ Lục Thần cũng đã hiểu ra vì sao ban đầu vị Tán Tiên kia không thể đánh thắng Ma Thú Chí Tôn.
Tán Tiên là người tu tiên độ kiếp thất bại, dĩ nhiên vào lúc độ kiếp có thể sử dụng Độ Kiếp Đan để giữ lại được tánh mạng, nhưng sau khi thất bại, trên cơ thể bọn họ cũng sẽ hình thành những thương tích với mức độ khác nhau.
Có lẽ tổn thương của người trong núi và Mộc Huyền cũng có thể khôi phục, trường hợp như vậy hẳn là phổ biến hơn, hay nói cách khác, hầu hết Tán Tiên đều có thực lực mạnh hơn Nhân Vương cửu tinh đỉnh phong.
Thế nhưng cũng có ngoại lệ, chẳng hạn như vị Tán Tiên trước mắt này, trường hợp của hắn ta cực kì thê thảm, thế nên chỉ có thể chờ chết ở chỗ này.
Nói vậy nghĩa là cũng sẽ có người bị suy giảm sức mạnh nghiêm trọng, giống như vị ở đáy hồ Thánh Sơn Thiên Trì kia chẳng hạn...
“Xem ra thực lực của Tán Tiên cũng không thể vơ đũa cả nắm được.” Lục Thần thầm nhủ: “Quên đi, chuyện quan trọng là ngồi trước đã.”
Băng Hỏa Châu tức khắc bay lơ lửng trên hài cốt, Lục Thần dứt khoát ngồi xuống, khoanh chân lại, cần phải diệt trừ tận gốc hàn độc của bản thân cái đã.
Có Cửu Luyện Băng Hỏa Châu ở bên cạnh, Lục Thần cảm giác được hàn độc trong cơ thể mỗi lúc một yếu, nhanh chóng bị linh đan hấp thu.
“Nhanh quá vậy! Quả nhiên hiệu quả trong khu vực trung tâm mạnh hơn bên ngoài nhiều!” Lục Thần thở dài nói, hàn độc của hắn dữ dội hơn Cô Tinh gấp ngàn lần, thế nhưng nó vẫn bị biến mất một cách nhanh chóng đấy thôi.
“Cô Tinh à Cô Tinh, ngươi lại không thể tiến vào khu vực trung tâm! Hai món bảo vật đã gần ngay trước mắt ngươi, đáng tiếc ngươi lại chỉ lướt qua, đánh mất đi một cơ hội siêu tốt.”
“Chắc hẳn có nằm mơ ngươi cũng không nghĩ ra, vốn dĩ ngươi định hại chết ta, thế mà chẳng những không được như ý, trái lại còn để ta trong cái họa có phúc, chiếm được một pháp bảo và công pháp tiên cấp đấy!”
Đừng nói là Cô Tinh không ngờ tới, ngay cả Lục Thần cũng không tưởng tượng nổi.
Ngoài ra, thu hoạch lớn nhất của Lục Thần chính là được biết mình vẫn có cơ hội để tồn tại trong thế giới của người khác.
“Các ngươi đều nói Thần Ma không thể tụ tập cùng nhau, vậy có khi nào Thần Ma cùng tồn tại trong một thế giới khác hay không?”
Đối với câu hỏi này, Lục Thần cũng không thể nào xác định.
“Khoan suy nghĩ nhiều như vậy, mặc dù ta không thể tu luyện, nhưng mà có thể Cô Tinh sẽ chết trước khi hàn độc bộc phát, thế thì sau khi hàn độc bị hấp thu, ta có thể sử dụng cho mình!”
Vừa dứt lời, Lục Thần tiến vào trạng thái vô ngã, cẩn thận cảm giác linh đan trong người, hàn độc đã bị chuyển hóa.
Thời gian trôi qua cực nhanh, Lục Thần vẫn tiếp tục tu luyện giải độc dưới băng quật kia.
Nếu đáy hồ có nơi để cư trú, Lục Thần lập tức thả Tiểu Nguyên, Tiểu Mao Đoàn và Đại Hoàng ra để đi chung quanh rèn luyện. Dù sao Tiểu Nguyên có thể giúp Tiểu Mao Đoàn và Đại Hoàng nín thở, lấy thực lực của chúng sẽ không gặp nguy hiểm gì ở Băng Nguyên Tinh.
Chúng cũng mang một ít thịt bò về cho Lục Thần, dù sao Lục Thần vẫn cần ăn cơm.
Ngày qua ngày, hàn độc trên người Lục Thần càng ngày càng yếu. Mà lúc đang giải độc, hàn độc cũng hóa thành linh lực, không ngừng tăng cấp bậc linh đan của Lục Thần.
Đáng tiếc nơi này không phải Cửu Thiên, con dấu trên ngực cũng không có biến hóa gì.
Chỉ có điều hơi kỳ quái là, Lục Thần đã mấy lần nội thị linh đan, chỉ phát hiện hàn độc yếu bớt, nhưng không biết làm thế nào mới có thể sử dụng hàn độc.
"Kỳ quái, vì sao Cô Tinh có thể sử dụng Độc Bạo?" Lục Thần cảm thấy hơi khó hiểu.
Chẳng lẽ là hắn hiểu sai, Cô Tinh cũng không thể sử dụng được hàn độc...
"Còn có một khả năng, Cô Tinh chưa hoàn toàn trấn áp được hàn độc, chỉ có thể khống chế hàn độc mà thôi." Lục Thần suy nghĩ.
Đáng tiếc cho dù Cô Tinh còn sống, hắn ta tuyệt đối không nói cho Lục Thần biết, Lục Thần chỉ có thể tự mình giải độc.
…
Cứ như vậy, Lục Thần tiếp tục tu luyện mấy tháng trong đại trận của di hài Tán Tiên dưới băng quật này!
Ngày hôm nay, Lục Thần phát hiện hàn độc trên người mình đã hoàn toàn biến mất.
"Mình ở dưới này đã mấy tháng rồi, chắc chắn bọn người Lục Di sẽ rất sốt ruột." Lục Thần đứng lên, nhìn thoáng qua di cốt của Tán Tiên Chân Hỏa Huyền Băng.
"Tiền bối Chân Hỏa, ta có thể giải được hàn độc, ít nhiều gì cũng là nhờ hỏa châu Cửu Luyện Băng và bảo vật của tiền bối..." Lục Thần quỳ xuống trước hài cốt: “Ân cứu mạng, ân tặng bảo vật, Lục Thần xin cám ơn."
Vái lạy di cốt ba cái, Lục Thần đứng lên, sau đó lấy đi Cửu Luyện Băng Hỏa Châu đang lơ lửng trên đầu của hài cốt.
Chờ hắn vừa lấy xuống thì bộ hài cốt kia đã sụp đổ trong nháy mắt!
"Hả... Tiền bối, ta, ta không phải cố ý..." Lục Thần trợn to hai mắt, là Chân Hỏa để lại bảo châu cho hắn, hắn cũng không có ý làm gì khác.
Đúng vào lúc này, quầng sáng hình cung ngăn cách hồ nước trên đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện một cái khe, có vẻ nước sắp sửa vọt vào trong không gian.
Nếu tấm chắn này tan nát, mấy ngàn vạn tấn nước nện xuống cũng không phải dễ chịu gì.
"Không được, phải nhanh chóng rời khỏi nơi này!" Lục Thần vội vàng chạy thoát đi từ đường hầm bên cạnh!