Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Chờ Lục Thần rời khỏi đại trận không bao lâu, trận phòng ngự lập tức sụp xuống, làm dâng lên một cơn sóng cao vút.
Lục Thần lắc đầu, xem ra nơi này đã hoàn toàn bị phá hủy... Nhưng cột nước kia nện xuống, đánh mạnh vào lòng sông tạo thành một cái hố sâu, lại tình cờ tạo thành một nấm mồ cho tiền bối Chân Hỏa.
Có lẽ lúc trước tiền bối Chân Hỏa cũng có dự tính như vậy.
Hiện giờ Lục Thần đã hoàn toàn khôi phục, hắn trực tiếp bơi lên mặt hồ.
Bên cạnh băng quật lạnh thấu xương, một gã tộc nhân Bắc Tuyết đang khua mái chèo, đề phòng a mặt hồ, cũng tức là lối vào băng quật kia bị đóng băng.
Ban đầu chuyện mệt mỏi này do mấy gia tộc lớn thay phiên thực hiện, nhưng bởi vì Lục Thần nên Bắc Tuyết gia đã đặt bao hết tám tháng, hiện tại đều do Bắc Tuyết gia phái người trông coi cửa vào băng quật.
Mỗi mấy phút trôi qua thì phải quấy hồ nước một lần, chuyện này cũng không phải dễ làm, nhưng đệ tử kia vẫn cần mẫn siêng năng, không có một câu oán hận.
Lại sau một lần quấy hồ nước, thiếu niên cầm mái chèo trong tay, đứng ở trước giếng, nhìn hồ nước mà ngẩn người.
"Độc Cuồng tiền bối, ngài thật sự sẽ trở về sao? Hy vọng ngài không có việc gì."
"Lúc trước nhìn thấy trận chiến giữa ngài và Cô Tinh, ta thật sự rất xúc động, không biết khi nào thì ta mới có thể mạnh giống như ngài, người phóng khoáng có ân báo ân có thù báo thù như ngài."
"Ai, thật là suy nghĩ viển vông, ngài đã có thực lực đỉnh cao ở Băng Nguyên Tinh, mà ta vẫn còn đang khuấy nước bên cạnh cái giếng."
Ngay vào lúc hắn ta đang lẩm bẩm nói một mình, mặt hồ đột nhiên xuất hiện một người!
Biến cố thình lình xảy ra khiến thiếu niên cực kỳ hoảng sợ, hắn ta đứng không vững, trực tiếp rơi vào trong hồ.
Phía bên này, Lục Thần đi ra từ hồ nước thì nhìn thấy có một bóng người xẹt ngang qua bên cạnh hắn, hắn không khỏi sửng sốt một chút.
"Không phải lại là gia tộc nào xử quyết trọng phạm đó chứ?"
Chờ hắn quan sát bốn phía, lại phát hiện chung quanh không có ai cả, nếu xử quyết thì phải có giám thị mới đúng chứ? Hắn lại nhìn về phía sau, đột nhiên nhìn thấy trong hồ có một thiếu niên đang quấy nước hai cái, sau đó đã bị đông cứng đờ lại, đang nhanh chóng chìm xuống.
Lục Thần vội vàng quay người kéo thiếu niên kia ra ngoài.
Một Luyện Thể bình thường không chống chọi nổi ba giây trong Cực Hàn Băng Quật này... Lúc này hắn ta đã mất đi tri giác, cả người cứng ngắc!
Lục Thần vội vàng vận lên một Địa Hỏa yếu ớt, đặt một chưởng lên trước ngực thiếu niên để sưởi ấm.
Không bao lâu sau, cuối cùng thiếu niên kia cũng tỉnh lại, vừa mở mắt đã suýt sửng sốt gào to: “Tiền bối Duy Ngã Độc Cuồng?!"
Lục Thần mỉm cười: “Ngươi không sao chứ?"
Giờ thiếu niên mới nhận ra là Duy Ngã Độc Cuồng cứu mình, hắn ta vội vàng quỳ lạy cảm ơn: “Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối."
"Ngươi thuộc Bắc Tuyết gia?" Lục Thần thấy thiếu niên đã khôi phục thì lập tức đứng lên.
"Đúng, đúng vậy, từ khi Độc Cuồng tiền bối tiến vào băng quật, phía bên này đều do đệ tử của gia tộc Bắc Tuyết phụ trách trông coi, chỉ hy vọng lúc tiền bối đi ra có thể nhìn thấy chúng ta."
Lục Thần khẽ gật đầu: “Bắc Tuyết gia cũng coi như có lòng, tiểu ca, hiện tại Bắc Tuyết gia còn tốt chứ? Ngươi biết Lục Di không?"
"Biết, biết." Cho dù Lục Thần chưa bao giờ ra vẻ thanh cao, nhưng khi gọi một tiểu bối vô danh ngoại tộc của Bắc Tuyết gia là "tiểu ca" vẫn khiến thiếu niên này khó tránh khỏi khẩn trương.
Đây chính là Duy Ngã Độc Cuồng! Người chỉ dùng một chiêu đã đánh chết Cô Tinh mạnh nhất của Băng Nguyên Tinh, cứu vớt mạng sống của cả vạn người trong bộ tộc Bắc Tuyết!
"Ngươi còn lạnh sao? Sao nói chuyện run như vậy?"
"Không phải, tiền bối, ta, ta chỉ quá kích động."
Lục Thần mỉm cười: “Có gì mà kích động, ta cũng không phải minh tinh gì, đi, chúng ta vừa đi vừa nói." Nói xong, Lục Thần choàng tay lên vai tiểu ca, đi về hướng Bắc Tuyết sơn trang.
Hắn biết được từ miệng của tiểu ca, Lục Di vẫn ở lại Bắc Tuyết gia, không đợi được Lục Thần thì nha đầu kia nhất định không chịu đi.
Mặt khác, từ lời nói của tiểu ca, nhận ra được hắn ta cũng cực kỳ tôn trọng Lục Di.
Không riêng gì hắn ta, từ trên xuống dưới của Bắc Tuyết gia đều cực kỳ tôn kính kính yêu Lục Di, thậm chí còn có đệ tử trong tộc đã vung tay đánh nhau vì có đệ tử ngoại tộc dám nói bậy về nàng mấy câu.
Lục Thần mỉm cười, xem ra lúc trước vì sơ suất mà để trúng hàn độc của Cô Tinh, nhưng cuối cùng lại có thêm một số thu hoạch.
Trước kia bộ tộc Bắc Tuyết kính sợ thực lực của mình, mà hiện giờ bọn họ đã cảm kích mình từ tận đáy lòng, nên tất nhiên cũng sẽ tôn trọng Lục Di.
Muội muội phải đi lấy chồng, sợ nhất là chịu khổ ở nhà chồng, hiện tại người làm đại ca này đã tạo uy tín ở nhà chồng trước, sau này cho dù nha đầu kia có đến Băng Nguyên Tinh cũng không bị thiệt thòi.
Chờ Lục Thần và tiểu ca bước vào Bắc Tuyết sơn trang, cả Bắc Tuyết sơn trang đều nổ tung.
"Độc Cuồng tiền bối đã trở lại! Sắp tới cửa rồi kìa!"
"Các ngươi thấy không, sao nhìn Độc Cuồng tiền bối với Tiểu Chí giống như huynh đệ vậy? Không phải vậy chứ, vận may của Tiểu Chí cũng quá cao, sớm biết vậy đánh chết ta cũng không đổi ca với Tiểu Chí! Lỗ chết rồi!"
Sau khi Lục Di biết đại ca mình trở về, nàng vội vã vọt ra. Đám người Thái Tổ, Lăng Quân, Cô Phi, Thanh Linh cũng bỏ lại tất cả mọi chuyện trong tay, cùng chạy tới trước cổng sơn trang.
"Đại ca!" Từ xa, Lục Di đã nhìn thấy Lục Thần, nàng khóc lóc chạy tới, nhào vào ngực Lục Thần.
Lục Thần mỉm cười rồi vuốt tóc Lục Di: “Nha đầu ngốc, sao giờ lại biến thành quỷ khóc nhè thế này? Đại ca đã nói rồi, đại ca của muội không dễ chết như vậy."
"Đã sắp phải gả đi rồi, khóc sướt mướt trước mặt nhà chồng tương lai như vậy không tốt đâu."
"Ca..." Nghe được giọng điệu ôn tồn quen thuộc, Lục Di lại khóc càng tủi thân uất ức.
Lục Thần đã ở lại Băng Nguyên Tinh quá lâu, ban đầu nói chỉ dự định ở một tháng, kết quả lại nán lại hơn nửa năm.
Nhưng hơn nửa năm nay, Lục Thần cũng khá hài lòng với Bắc Tuyết gia.