Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Một khi đã vậy, chuyện kế tiếp là phải thương lượng về hôn sự của Cô Phi và Lục Di.
"Ta thấy không bằng làm ngay luôn đi, nếu Độc Cuồng huynh đệ cũng ở đây, không bằng chuẩn bị luôn chuyện này trong hai ngày nay." Bắc Tuyết Lăng Quân nói: “Dù sao chúng ta đã sớm chuẩn bị xong những thứ cần cho hôn sự."
Lục Thần gật đầu: “Hôn sự của Cô Phi và Lục Di cũng vì ta mà kéo dài đã lâu."
"Làm gì có chuyện đó, cái này gọi là việc tốt thường rất gian nan, hôm nay là song hỷ lâm môn!" Lăng Quân có vẻ rất kích động: “Vậy ta lập tức đi chuẩn bị tổ chức, mười ngày sau là đại hôn của Cô Phi và Lục Di!"
…
Từ trên xuống dưới Bắc Tuyết gia đều rất bận rộn. Sau mấy ngày, các gia tộc lớn của Băng Nguyên Tinh từ khắp các nơi trên Băng Nguyên Tinh đều tới để tham gia tiệc cưới.
Lục Thần xem qua đại khái, có ít nhất mấy ngàn người đại diện đến đây, chỉ những món quà mừng thôi đã chất thành một ngọn núi nhỏ.
Quả nhiên hôn lễ của muội muội giàu đến không thể nhìn thẳng...
Lục Di cũng phải bận rộn làm quen với quy tắc lễ nghi của Băng Nguyên Tinh, không có thời gian rảnh dành cho Lục Thần.
Vào buổi tối ngày chuẩn bị cuối cùng, Bắc Tuyết sơn trang đã biến thành tòa thành không ngủ, chỉ một mình Lục Thần lặng lẽ rời khỏi Bắc Tuyết sơn trang, tìm một ngọn núi tuyết im lặng. Hắn ngồi lên tảng đá, nhìn ra Bắc Tuyết sơn trang náo nhiệt ở xa xa.
Những mảnh ký ức từng sống nương tựa vào nhau với muội muội đột nhiên xẹt qua trước mắt.
Nhắc lại mới nhớ, mỗi lần gặp được nguy hiểm, con nha đầu ngốc kia luôn chắn trước mặt hắn, nói ra mấy câu ngốc như "Mẫu thân dặn muội phải bảo vệ ca cho tốt".
Chỉ chớp mắt thôi mà muội muội của hắn đã chuẩn bị lập gia đình... Tâm tình này giống như mất đi một thứ quan trọng nhất.
Suy nghĩ một hồi, đôi mắt Lục Thần hơi ửng đỏ lên.
Muội muội mà hắn luôn dùng mạng sống để bảo vệ, sắp trở thành tân nương của người khác.
Đúng vào lúc này, phía sau truyền đến một loạt tiếng bước chân giẫm lên tuyết nho nhỏ.
Không bao lâu sau, một bóng dáng uyển chuyển đã đi đến bên cạnh Lục Thần.
"Vô Danh ca ca, ngươi khóc sao?"
Lục Thần nhìn thoáng qua Bắc Tuyết Thanh Linh, sao nha đầu này biết ăn nói quá vậy?
"Không có."
"Ngươi yên tâm đi, Cô Phi ca ca là người tốt, hắn cũng sẽ phấn đấu quên mình vì Lục Di tẩu tử."
Lục Thần thở dài một hơi: “Ừ, tuy thực lực của tiểu tử kia kém một chút, nhưng nhân phẩm cũng miễn cưỡng chấp nhận được."
Những lời này đầy mùi chua lè... Bắc Tuyết Thanh Linh không nhịn được cười trộm: “Vô Danh ca ca, Lục Di tỷ tỷ đã sắp lập gia đình, sao đến bây giờ ngươi còn chưa có bạn gái?"
Lục Thần thật sự đánh giá thấp Bắc Tuyết Thanh Linh, nha đầu này không phải biết ăn nói, mà là rất biết ăn nói.
"Cái này à, duyên phận chưa tới mà thôi."
"Vậy ngươi có nữ tử mà mình thích không?"
"Cũng từng có, nhưng bị người ta chia rẽ." Lục Thần nhớ lại tiểu tử đáng ghét cùng Tiểu Lục ra ngoài rèn luyện kia.
"Vậy nói cách khác, hiện tại không có đúng không?" Thanh Linh nhìn Lục Thần, hình như đôi mắt sáng ngời kia cũng lớn hơn bình thường một chút.
"Có cũng không có lợi ích gì, đã không gặp được, sao còn cơ hội nữa." Lục Thần bất đắc dĩ nói.
"À ~ Vậy Vô Danh ca ca, ngươi cảm thấy ta có đẹp mắt không?"
Lục Thần khẽ nhíu mày, nữ hài của Băng Nguyên Tinh đều trực tiếp như vậy sao? Nhưng nói thật, Thanh Linh thật sự rất đẹp, giống như tiên nữ.
Lúc trước khi hắn đưa bảo thạch cho nàng, nàng còn chưa xinh đẹp như vậy.
Đáng tiếc, xinh đẹp thì có liên quan gì đến mình? Cũng không duyên vô cớ coi trọng mình.
Lục Thần nghiêm túc nói: “Ừ, rất xinh đẹp."
Thanh Linh ngượng ngùng cười, trộm liếc nhìn Lục Thần một cái.
Nhưng Vô Danh ca ca trừ nói một câu "đẹp" ra thì có vẻ không có câu tiếp theo... Hắn chỉ tiếp tục nhìn Bắc Tuyết sơn trang.
Có lẽ hiện tại Vô Danh ca ca không có tâm tư khác...
"Đúng rồi, lần này ta tới vội quá, cũng không ngờ bọn họ thành hôn sớm như vậy, nên chưa chuẩn bị quà mừng gì." Lục Thần đột nhiên nói: “Thanh Linh, bảo vật tốt nhất của Băng Nguyên Tinh là cái gì?"
"Bảo vật tốt nhất, là Băng Sương Long Tâm, nhưng Băng Sương Cự Long ở Bắc Cực..."
"Ngươi dẫn ta đi!" Lục Thần đứng lên: “Chúng ta nắm chặt thời gian, chắc còn kịp đấy."
Vừa dứt lời, Lục Thần trực tiếp gọi Thập Dực ra rồi mang theo Thanh Linh nhảy lên đầu rồng: “Thập Dực, đừng kích động, đây là bạn của ta. Ngươi đừng hù dọa người ta."
Vì đề phòng Thập Dực rống một cái dọa chết người của Bắc Tuyết sơn trang, Lục Thần lập tức lên tiếng dặn dò.
"Hả, Vô Danh ca ca, đây tọa kỵ của ngươi sao?" Thanh Linh nhìn Thập Dực đứng đó, không khỏi bị khí phách của nó làm kinh sợ.
Lục Thần mỉm cười: “Đi thôi, kiếm mấy viên Băng Sương Long Tâm trước đã."
Thanh Linh trừng lớn hai mắt, mấy? Một viên thôi đã là trăm năm khó gặp rồi!
Vừa dứt lời, Thập Dực đã bay tít lên trời cao, hướng thẳng đến Bắc Cực!
…
Hôm sau, ngày đại hôn của Cô Phi và Lục Di.
Bắc Tuyết sơn trang hết sức náo nhiệt, vô số khách khứa và bạn bè không còn chỗ ngồi.
Lục Di còn cùng Cô Phi biểu diễn một bộ kiếm pháp, quả nhiên là trai tài gái sắc, cực kỳ xứng đôi.
Lục Thần là người bên nhà gái, cũng phải tặng quà cho đôi tân lang tân nương.
Mọi người đều biết lần này Lục Thần đến không có chuẩn bị quà gì, lại không biết phải chuẩn bị quà gì.
Cô Phi và Lục Di đứng trước mặt Lục Thần, Cô Phi lập tức sửa miệng: “Đại ca!"
Lục Di dùng đôi mắt ửng đỏ mà nhìn lão ca: “Ca..."
Lục Thần lên tiếng.
"Lần này đại ca cũng không chuẩn bị quà gì, rất nhiều thứ không có ở đây, Di Di, đại ca vốn muốn cho muội của hồi môn tốt nhất vào ngày kết hôn, nhưng thật hổ thẹn."
"Đại ca, cho dù ca có đưa cái gì, đều là của hồi môn tốt nhất!" Lục Di nghẹn ngào nói.
Cô Phi cũng gật đầu thật mạnh: “Đại ca, có thể có một đại ca như ngươi, đây là phúc của chúng ta!"
Lục Thần cười gật đầu, lấy ra món quà mà trước đó vừa chuẩn bị xong.
Món thứ nhất, là Thái Toa đã rút ra hiện thực! Đây là thứ mà Lục Thần sớm đã nói muốn tặng cho Lục Di, nhân cơ hội lần này đưa cho nàng luôn.