Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Thần thử một chút, rất nhanh tìm được cách.
“Ừm, rất đơn giản. Như vậy người khác sẽ không nhìn thấy cấp bậc của ta tăng lên, tránh cho ta giải thích quá nhiều.”
Lục Thần lại thử để hệ thống phân biệt Cửu Luyện Băng Hỏa Châu.
[Cửu Luyện Băng Hỏa Châu (đã xuất hiện), pháp bảo phụ trợ cấp Thần khí].
[Pháp bảo do nhân công luyện chế, không có linh khí].
[Tốc độ tu luyện tăng lên tự nhiên 100%, đồng thời còn có hai đại hình thái Băng Hỏa. Khi tu luyện có thể lựa chọn hình thái khác biệt, gia tăng thuộc tính nguyên tố Băng Hỏa, tốc độ tăng lên cùng hạn mức cao nhất tùy theo từng người mà khác nhau].
[Phạm vi ảnh hưởng trong vòng bán kính năm trăm mét].
Lục Thần hít sâu một hơi, lại là một pháp bảo cấp Thần khí.
Mặc dù không có linh khí, nhưng lại là một pháp bảo phụ trợ tu luyện, cũng không cần linh khí làm gì.
Cộng thêm lần này hắn đạt được Tiên Cấp công pháp Chân Hỏa Huyền Băng Kiếm Quyết, đẳng cấp tu tiên tăng lên tám tinh, lần này Lục Thần đến Băng Nguyên Tinh đúng là kiếm được lợi lớn.
“Bây giờ đã là Đại Đế Tu cửu tinh đỉnh phong, còn thiếu một chút ta đã đột phá cảnh giới Nhân Vương.” Lục Thần lập tức để ý đến đẳng cấp của mình.
“Nói cách khác, ta chỉ cần hấp thu tinh hạch, không đến mấy năm, ta có thể độ kiếp rồi.”
Nghĩ đến đây, Lục Thần có chút kích động.
Trong lúc đang kích động, Lục Thần đột nhiên nghĩ đến người trong núi.
Đương nhiên người độ kiếp n phải vứt bỏ thất tình lục dục. Nếu không, ràng buộc quá nhiều, sẽ gặp Thiên Kiếp càng khủng bố hơn.
“Tán Tiên ở một mình trong băng quật, nói rõ hắn đã từ bỏ rất nhiều. Hắn còn có được Băng Hỏa Châu cửu chuyển và Chân Hỏa Huyền Băng Kiếm Quyết, nhưng cũng không qua được Thiên Kiếp cấp bảy. Sau khi thất bại, cũng chỉ chờ chết mà thôi.” Lục Thần cau mày.
Với hắn, chỉ sợ gặp phải Thiên Kiếp còn kinh khủng hơn.
Có thể nói, độ kiếp là cửa ải cuối cùng của người tu tiên. Một khi thành công, chính là Chân Tiên thoát khỏi lục đạo.
Nhưng có bao nhiêu cường giả đỉnh cấp vẫn thất bại ở cửa ải cuối cùng này.
Người trong núi, Mộc Huyền đều chỉ là Tán Tiên.
“Với đức hạnh của Cửu Thiên, không cho ta Thiên Kiếp đẳng cấp cao nhất, ta cảm thấy đã coi thường ta.” Lục Thần lẩm bẩm. Xem ra chuyện độ kiếp vẫn không thể nóng vội.
Đúng vào lúc này, ngoài cửa xông vào mấy người.
“Vô Danh, ngươi đã trở về.” Người đến chính là Vân Hải: “Ngươi nói tiện trưởng như ngươi làm cũng dễ chịu quá. Ngươi đi là đi cả một năm. Ngay cả Viện Khánh cũng không thấy xuất hiện.”
“Viện Khánh?”
“Đúng rồi, đã tiến vào xếp hạng được một năm tròn.” Vân Hải thở phì phò: “Ngươi không biết lần trước có rất nhiều nhân vật lớn đến Viện Khánh. Má ơi, người nào cũng hỏi Vô Danh ở đâu. Ta sắp bị phiền chết rồi.”
“Bây giờ học viện của chúng ta đã có hơn bảy ngàn người. Xếp hạng Thánh viện vẫn luôn tăng lên. Đám người Diệp Phàm tham gia tranh tài mấy lần đều giành được vị trí thứ nhất mang về. Kết quả, cũng không thấy ngươi xuất hiện một lần nào.”
“Ngươi không biết học viên rất hy vọng được ngươi công nhận sao?”
Lục Thần bị quở trách như vậy, cảm thấy áy náy: “Ta cũng không muốn. Không phải ta gặp chuyện sao?”
“Được rồi, được rồi. Dù sao ta cũng đã sớm biết ngươi chính là viện trưởng vung tay. Chuyện khác có ta và lão Ỷ giải quyết, nhưng chuyện đau đầu nhất bây giờ nhất định phải do ngươi giải quyết.”
“Chuyện gì?” Lục Thần tò mò hỏi.
“Trước đó, ngươi chiến một trận với Ám Thực, dẫn đến một đám lão quái vật. Chuyện này ngươi có biết hay không?”
“Ta có nghe nói, nhưng cụ thể thì ta không rõ. Khi đó ta đã đến Ngũ Trọng Thiên.”
“Đám lão già kia đang ở Thần Ma Thánh Viện.”
“Ồ?” Lục Thần kinh hô: “Bọn họ đến làm gì?”
“Nói ra chắc ngươi không tin. Bọn họ nói muốn đưa ngươi quyển trục rút ra hiện thực.” Dường như Vân Hải vẫn không rõ.
Lục Thần nghe xong, lại càng khiếp sợ.
Ý gì vậy? Ẩn thế nhiều năm, bây giờ khó có lúc chạy ra ngoài, chỉ là vì muốn đưa cho hắn quyển trục rút ra hiện thực? Hắn không biết bọn họ. Đây là chuyện gì chứ?
“Haiz, ta không dám đắc tội với bọn họ. Cũng may bọn họ đến không phải để gây sự, còn nhận dạy học giúp, chỉ điểm cho một số đệ tử, cho nên ta cũng không đuổi bọn họ đi.”
Lục Thần hoàn toàn không biết rõ tình huống, vội tranh thủ đi theo Vân Hải đến gặp đám người kia.
…
Thần Ma đại diện, Lục Thần cho gọi hơn năm mươi cao thủ ẩn thế đến.
Lục Thần nhìn từng gương mặt xa lạ: “Các vị, nghe nói các vị tìm ta có việc. Ta cũng vừa mới biết được, không biết các vị ở lại Thần Ma Thánh Viện để làm gì?”
Mọi người làm quen với nhau một chút. Một lão giả đứng dậy, ôm quyền nói với Lục Thần: “Tại hạ Thiên Huyền, đến từ Họa Phiến đại lục, cảnh giới Nhân Vương cửu tinh đỉnh phong.”
“Chào Thiên Huyền tiền bối.” Lục Thần ôm quyền đáp lễ.
Ánh mắt Thiên Huyền rơi vào huy hiệu trước ngực Lục Thần. Huy hiệu của tên nhóc này có một tầng linh khí bao trùm, ngay cả hắn ta cũng không nhìn rõ.
“Tại hạ cả gan muốn hỏi một chút, cấp bậc tu tiên của Độc Cuồng tiểu hữu là bao nhiêu?”
Lục Thần mỉm cười.
Tám tháng, từ Đại Đế nhất tinh thăng lên Đại Đế Tu cửu tunh, nói ra thật hù chết người khác.
Nhưng cũng không còn cách nào, người khác đã hỏi, cũng nên phơi bày một chút.
Lục Thần thu hồi linh khí bao trùm: “Đã là Đại Đế Tu cửu tinh.”
“Cái gì? Đại Đế Tu cửu tinh?” Thiên Huyền mở to mắt: “Tốc độ thật sự không thể tưởng tượng được, chỉ là vẫn còn rất thấp.”
Lục Thần sửng sốt một chút. Hắn khó có được một lần khoe khoang đẳng cấp, nhưng lại bị người ta chê?
“Là như vậy, Độc Cuồng tiểu hữu, mọi người chúng ta hợp kích, hy vọng ngươi nhanh chóng đạt đến Nhân Vương cửu tinh đỉnh phong.” Thiên Huyền giải thích: “Dù sao, chỉ cần ngươi ở Lục Trọng Thiên, xem ra không ai có thể vượt qua Thiên Kiếp Lục Trọng Thiên.”
Lục Thần nhất thời không hiểu: “Các ngươi độ kiếp thì có liên quan gì đến ta? Chẳng lẽ Thiên Kiếp không phải căn cứ theo tình huống từng người mà định ra sao?”
Thiên Huyền đáp: “Độc Cuồng tiểu hữu, đúng là cường độ Thiên Kiếp do yếu tố của mỗi người, nhưng thiên tượng cũng sẽ có trình độ ảnh hưởng nhất định đến cường độ Thiên Kiếp.”