Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
"Thiên Âm Lão Quỷ đã xuất quan, lần này xuất quan, chắc chắn hắn đã thu hoạch được rất nhiều... Mà bên phía Tử Dạ Thiên Tử, cũng có cao thủ sắp xuất quan, đến lúc đó, chắc chắn Lục Trọng Thiên chẳng thể nào tránh được một trận gió tanh mưa máu."
Lục Thần khẽ nhíu mày: "Thái Hạo tiền bối, chẳng lẽ Hoàng Thiên Tiên Cung không có cao thủ mạnh hơn Thiên Âm Lão Quỷ tọa trấn sao?"
Thái Hạo cười khổ nói: "Cái này... Nói đến thì, đám cao thủ của Tử Thiên Cung vốn chẳng là gì so với Hoàng Thiên Tiên Cung ta, ít nhất ta có thể nắm chắc tám phần có thể đánh bại bọn chúng. Nhưng phiền phức lớn nhất chính là Thiên Âm Lão Quỷ! Thiên Âm Lão Quỷ có thể nói là một kẻ kỳ lạ, trước kia hắn đã từng đạt tới cảnh giới Nhân Vương cửu tinh đỉnh phong, theo lý thuyết mà nói, qua thời gian dài như vậy, nếu lão ta không đi Thông Thiên Tháp độ kiếp thì Thiên Kiếp cũng sẽ tự tìm đến lão, nhưng tên kia lại có một món pháp bảo có thể giúp bản thân trốn Thiên Kiếp hết lần này đến lần khác, tên là Thiên Âm Lôi Trạch."
Lục Thần gật đầu, thứ này hắn đã từng nghe đám người Thiên Huyền nhắc qua.
"Cho nên, những kẻ mạnh hơn hắn đều đã độ kiếp rồi, đương nhiên cũng không còn ở lại Lục Trọng Thiên nữa, còn lại... Muốn tìm người có thực lực cỡ hán chỉ sợ là vô cùng khó khăn."
Ý của Thái Hạo chẳng cần nói cũng đã rõ, Thiên Âm Lão Quỷ mới là điều khiến hắn ta ta kiêng kỵ.
Lục Thần nghĩ nghĩ nói: "Thái Hạo tiền bối, nếu Hoàng Thiên Tiên Cung cần đến Lục Thần, cứ truyền âm cho ta là được."
Thái Hạo trừng to mắt: "Lục Thần, ngươi... Ngươi nguyện ý đứng ra đánh một trận cùng với Hoàng Thiên Tiên Cung? Ngươi phải biết, Thiên Âm Lão Quỷ cũng không phải chỉ là một cửu tinh đỉnh phong bình thường."
"Gần đây, thiên tượng khác thường, nếu truy xét căn nguyên, chắc chắn có liên quan đến Thiên Âm Lão Quỷ."
Lục Thần hừ lạnh: "Thái Hạo tiền bối có ân với ta, nhận ơn phải báo là điều nên làm, huống chi tiền bối còn giúp ta đến mấy lần."
"Thiên tượng gì đó, ta không có hứng thú, ta chỉ cần biết là hắn đừng tới chọc ta. Nếu không, ta mặc kệ lão ta là cửu Tinh đỉnh phong gì đó, cũng sẽ san bằng Thiên Âm Các."
Thái Hạo hít sâu một hơi, mỉm cười: "Lục Thần, mắt nhìn người của Hinh Nhi quả thực không sai, ngươi quả là một bằng hữu đáng tin cậy."
"Có điều, ngươi phải nhớ rằng, ràng buộc càng nhiều, Thiên Kiếp càng mạnh mẽ." Thái Hạo nói: "Những người khác, trước khi độ kiếp, đều có gắng chặt đứt ràng buộc, cắt đứt dục niệm, mà ngươi, vẫn cứ tuỳ ý như thế... Hơn nữa, ngươi còn là chủ nhân bộ Thần Ma Nghịch Mệnh, giờ phút này lại có thiên tượng mang điềm cực hung, từ rất nhiều nhân tố cộng lại, ta quả thực lo lắng cho Thiên Kiếp của ngươi!"
Lục Thần cũng biết sự lo lắng của Thái Hạo không phải là không có cơ sở.
Không cần nghĩ cũng biết, sao Cửu Thiên có thể để hắn thuận lợi độ kiếp?!
"Dù có là Thiên Kiếp gì, ta chính là ta!" Lục Thần kiên định nói: "Nếu bỏ quên bằng hữu, quên mất quá khứ, thì dù có độ kiếp thành tiên, ta cũng không còn là Lục Thần nữa, thành tiên như vậy thì có ý nghĩa gì?"
"Nếu đây là quy tắc, vậy thì ta muốn đánh vỡ quy tắc! Nếu đây là đại đạo, vậy thì ta sẽ đi ngược dòng nước!"
Những lời này của Lục Thần khiến Thái Hạo trợn tròn mắt.
Cái tên bình thường vốn bình dị gần gũi, còn có chút cà lơ phất phơ này, một khi nghiêm túc, quả thực khiến người ta bội phục.
Có lẽ cũng chính vì Lục Thần như vậy, mới có tư cách đi vào bên trong Tu Di Giới, tiến vào thế giới bản nguyên!
"Hay cho một câu đánh vỡ quy tắc, đi ngược dòng nước!" Thái Hạo nói lớn: "Ta từng duyệt qua vô số người, nhưng chưa bao giờ thấy kẻ nào có tính tình như ngươi."
Lục Thần mỉm cười: "Thái Hạo tiền bối quá khen."
"Lục Thần, ta sẽ nhanh chóng bảo người ta chỉnh lý một phần tư liệu cho ngươi, có điều, phải tới ngày mai mới xong được. Có câu nói, ma đao bất ngộ khảm sài công (1), ngươi đừng quá sốt ruột, đêm nay, ngươi cũng đừng đi nữa, chúng ta uống vài chén."
(1) Ngồi mài đao cũng không làm mất kỹ thuật đốn củi: ý nói việc dù nhỏ nhưng cần thiết thì cũng phải làm cho tốt, nóng vội một sớm một chiều cũng không có ích gì.
Lục Thần cũng biết tin tức của các đại lục chắc chắn không ít, người ta có thể chuẩn bị xong trong một ngày đã là không tệ, nên đương nhiên hắn cũng không có lý do để chối từ.
Tiệc tối, Lục Thần cùng Thái Hạo và đám người của Hoàng Thiên Tiên Cung thoải mái uống.
Chỉ kỳ quái là, trong bữa tiệc hắn lại không nhìn thấy Thiên Hinh NHi.
Sau khi tàn tiệc, Lục Thần về phòng nghỉ ngơi.
Ngoài cửa, một bóng người xinh đẹp ẩn trong bóng tối, đi đi lại lại, trên bả vai nàng còn có một cái bóng nhỏ.
"Sư phụ, người thật sự muốn con dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy để lôi kéo Lục Thần sao?" Thiên Hinh Nhi khổ não nói.
"Hinh Nhi à, con cũng thấy rồi đó, thực lực của tiểu tử này quá mạnh, hôm nay, đám người phụ thân con vất vả lắm mới chuốc say hắn được, nếu con không tận dụng cơ hội lần này, vậy thì sẽ không còn cơ hội nữa đâu."
"Thế nhưng, sư phụ à, con..."
"Haiz, Hinh Nhi, ta vốn tưởng rằng hắn và Cửu Nhi kia là một đôi, nhưng sự thật chứng minh phán đoán của ta đều đã sai, người ta chỉ là bằng hữu bình thường." Cái bóng nhỏ kia vội la lên: "Mọi người đều là người trưởng thành rồi, hắn chưa dựng vợ ngươi chưa gả chồng, trong lúc tình nồng phát sinh chút gì đó không phải là chuyện bình thường của đời người sao?"
"Con, nhưng mà, người muốn con bỏ thuốc... Đây đâu phải là chuyện tình nồng gì đó chứ."
"Cái gì mà bỏ thuốc, đây chỉ là món đồ chơi nhỏ trợ hứng thôi, con hiểu sư phụ con mà! Hinh Nhi, ta nói cho con biết, nếu con bỏ qua cơ hội lần này, nói không chừng tiểu tử này sẽ đi độ kiếp đó, đến lúc đó con sẽ phải hối hận cả đời!"
"Dù nói thế nào, hắn cũng là người có huyết mạch Hỗn Độn Long Thần, cũng không uất ức huyết mạch Thiên Tiên tộc chúng ta, nếu mạnh mẽ kết hợp lại, chắc chắn sau này đứa nhỏ vừa sinh ra đã ở vạch đích!"
"Cái này... Sư phụ, con thấy vẫn nên thôi đi, con sợ huynh ấy sẽ hận con."
"Hận cái gì mà hận, xét điều kiện của con thì có chỗ nào uất ức cho hắn chứ?"