Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Cái bóng nhỏ vội la lên: "Hơn nữa, ta bảo con bỏ thuốc mình, không phải bỏ thuốc hắn, hắn hận con cái gì. Đến lúc đó, có nhắc đến thì cũng là hắn cam tâm tình nguyện giải độc giúp con."
Thiên Hinh Nhi còn đang do dự: "Vậy, vậy nếu hắn không giải giúp con thì sao?"
"Sợ gì chứ, ta đã chuẩn bị giải dược cho con rồi! Yên tâm mà làm đi, sư phụ bảo đảm không có chuyện gì đâu!"
Cuối cùng, Thiên Hinh Nhi cũng không cưỡng lại được sự thuyết phục của sư phụ, thấp thỏm gõ cửa một cái, bên trong truyền đến giọng nói của Lục Thần, Thiên Hinh Nhi cắn răng một cái, mang theo một bầu rượu bước vào!
Lục Thần đã hơi say, trong ánh mắt mơ màng hắn nhìn thấy Thiên Hinh Nhi đang tiến đến. Hắn lập tức cảm thấy nàng còn đẹp hơn bình thường gấp mấy lần.
“Hinh Nhi...” Lục Thần khẽ nhíu mày. “Có chuyện gì sao?”
Thiên Hinh Nhi có vẻ mất tự nhiên, không dám nhìn thẳng vào mắt Lục Thần, mãi một lát sau mới lấy lại được tinh thần: “À, không có việc gì, đợt trước ta không ở nhà, chưa uống với huynh vài ly, về sau biết huynh phải đi nên cảm thấy thật đáng tiếc.”
“Chuyện là, ta có mang theo một bình rượu nhỏ...”
Lục Thần nhướn mày, Thiên Hinh Nhi cũng thích uống rượu à? Đã vậy còn cố ý chạy đến để uống rượu với mình sao?
Không ngờ Thiên Hinh Nhi lại là cô nàng phóng khoáng như vậy.
Thiên Hinh Nhi thấy Lục Thần mãi không nói gì, vội nói: “Ôi chao, ta đường đột quá, huynh, huynh cũng uống nhiều rồi, ta thấy đợi lần sau có cơ hội...” Nói xong nàng quay người định đi.
“Dừng lại! Ai nói ta không uống được nữa?” Lục Thần gọi Thiên Hinh Nhi lại: “Cái bình rượu nhỏ này của ngươi thì được bao nhiêu chứ, nào, chúng ta cùng uống vài ly.”
“Ta thấy, nên để lần sau đi...”
“Lần sau cái gì, lần này, nhất định phải uống!”
Thiên Hinh Nhi xám mặt, vốn nàng đã bỏ cuộc giữa chừng rồi vậy mà lại bị Lục Thần kéo trở lại.
Hai người ngồi trước bàn, Thiên Hinh Nhi hiếm hoi lắm mới tháo mạng che mặt xuống, Lục Thần thoáng nhìn sang, cô nàng này trông khá quen.
“Ta là.. Trước kia ngươi có từng tháo mạng che mặt trước mặt ta không? À, ta nhớ rồi, trong trận đấu Thiên Kiêu ngươi là đệ tử chỉ dẫn đúng không!” Lục Thần nhớ ra: “Ta cứ bảo sao thấy ngươi quen quen, hóa ra chúng ta đã từng gặp nhau rồi.”
“Hôm đó do Hoàng Thiên Tiên Cung bận rộn quá nên ngươi đi hỗ trợ à?”
Hỗ trợ? Tên này đang nghĩ gì vậy? Nàng đường đường là đại tiểu thư Hoàng Thiên Tiên Cung mà lại đi làm đệ tử dẫn đường sao? Còn không phải là để được gặp hắn sao!
Thiên Hinh Nhi lúng túng gật đầu: “À... Đúng vậy, hôm đó đúng là không đủ người.”
Lục Thần gật đầu tán thưởng: “Đúng là một cô nương tốt, nào, ta rót đầy cho nguoi... Cái này, ngươi có thể uống được không, không uống được thì có thể uống ít một chút.”
“Rượu này cũng không mạnh lắm, uống một bình cũng không say được đâu.” Thiên Hinh Nhi lơ đãng đáp.
“Ừ, vậy thì tốt, nếu không lại nói ta bắt nạt ngươi.” Lục Thần rót đầy ly cho hai người. “Ta kính ngươi trước, lần trước ngươi cùng ta hạ giới, nhờ đó mà chuyến đi thú vị hơn phải đi một mình nhiều.”
Sau khi Thiên Hinh Nhi nghe thấy vậy thì tạm thời quên đi căng thẳng, nghiêng đầu nhìn về phía Lục Thần: “Thật sao?”
Lục Thần gật đầu: “Đương nhiên rồi, có người đẹp bầu bạn sao chán được cơ chứ.”
Trong lòng Thiên Hinh Nhi mừng thầm, xem ra Lục Thần cũng không ghét bỏ mình.
Đúng lúc này, có người giật áo nàng, Thiên Hinh Nhi mới nhớ ra mục đích của chuyến đi lần này!
Mỹ nhân kế!
Bỏ lỡ lần này là sẽ không còn cơ hội nữa!
Lục Thần giơ ly rượu lên, Thiên Hinh Nhi khoát tay: “Vậy, gần đây sức khỏe ta không được tốt, đúng lúc có thể bỏ vào rượu để uống luôn.”
Lục Thần lập tức ân cần hỏi han: “Ồ? Sức khỏe ngươi làm sao? Có chỗ nào không ổn à? Thái Hạo tiền bối không tìm dược sư chữa trị giúp ngươi sao?”
Thiên Hinh Nhi né tránh ánh mắt của hắn: “Cũng không có gì, chỉ cần điều trị một chút thôi, đó, là chuyện của nữ nhân mà...”
“À!” Lúc này Lục Thần hiểu ra, hắn cũng có muội muội, chuyện của nữ nhân hắn liền không hỏi thêm nhiều: “Vậy uống rượu không sao chứ?”
“Rượu này không sao, sau khi hòa vào uống hiệu quả càng tốt hơn.”
Lúc này Lục Thần đã yên tâm, đợi Thiên Hinh Nhi, sau khi đợi nàng hòa xong thuốc liền nâng ly: “Nào, Hinh Nhi.”
Sau khi Lục Thần uống hết một ly vào bụng, liền đặt ly xuống, ngẩng đầu lên thì thấy sắc mặt Thiên Hinh Nhi đỏ ửng, trán rịn mồ hôi.
“Hinh Nhi, ngươi... Ngươi làm sao vậy? Dược hiệu mạnh đến thế sao?”
“Ta, ta pha hơi nhiều...” Thiên Hinh Nhi đỏ mặt nói: “Sao ta cảm thấy người cứ nóng lên ấy... Lục Thần, huynh có thấy nóng không?”
“Ta, ta vẫn ổn, Hinh Nhi, ngươi chắc chắn là không sao đấy chứ?” Lục Thần hơi lo lắng.
“Thật ra, không đúng...” Thiên Hinh Nhi lấy một viên thuốc khác ra nhìn thử, sau đó liền kinh hãi: “Hỏng rồi, ta lấy nhầm thuốc rồi!”
Lục Thần lập tức căng thẳng: “Vậy, vậy nên làm thế nào? Ta đi tìm Thái Hạo tiền bối!”
“Đừng!” Thiên Hinh Nhi kéo Lục Thần lại, một đôi mắt sáng có mang theo vẻ mơ màng vì say: “Thuốc này chỗ chúng ta không có thuốc giải!”
“Ối, vậy phải làm sao bây giờ! Tiểu Lục lại đang không ở đây”! Lục Thần nhớ ra, xoay người: “Hinh Nhi, còn bao nhiêu thời gian nữa? Ngươi nhanh nói cần có dược liệu gì, ta, ta lập tức nghĩ cách đi tìm!”
Mặt Thiên Hinh Nhi càng lúc càng đỏ, đôi mắt càng lúc càng trở nên mị hoặc còn không ngừng kéo cổ áo, để lộ ra da thịt trắng như tuyết.
“Không còn kịp rồi... Ta, ta đã lấy nhầm Ngọc Tình Đan... dược hiệu đã phát tác rồi...”
“Ngọc Tình Đan?” Lục Thần không hiểu về luyện dược, căn bản không biết đây là đan dược gì: “Đây là nhiệt độc sao?”
“Không phải nhiệt độc, là tình độc...” Thiên Hinh Nhi nói xong thì đột nhiên đứng dậy, cơ thể áp sát lên người Lục Thần: “Giờ cách duy nhất là, chỉ có Lục Thần ca ca mới có thể giúp ta giải độc!”
Mỹ nữ lao vào vòng tay, đây là chuyện Lục Thần tha thiết mơ ước! Lục Thần nhìn Thiên Hinh Nhi quần áo không chỉnh tề không biết lấy đâu ra nhiều nước bọt như vậy mà nuốt mãi không hết!
Thiên Hinh Nhi đang dựa trước ngực mình, ôn hương như ngọc, môi khẽ nhếch lên, đôi mắt đầy khao khát!
Là một nam nhân lúc nào cũng khao khát diễm tình, Lục Thần suýt chút nữa đã bộc phát rồi!