Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp ( Dịch Full )

Chương 1632 - Chương 1627: Thương Tích Tinh Thần (5/15)

Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp Chương 1627: Thương tích tinh thần (5/15)

Editor: Linh Tống

Phụ trách: Vô Tà Team

Trường Sinh không lường được tên phàm nhân Duy Ngã Độc Cuồng này hùng hổ như vậy, không đợi dư kình bị loại bỏ, trực tiếp cưỡng ép cứng rắn nhận dư kình, quay người xông lại.

“Lại có thể cứng rắn chống đỡ Tiên thuật của ta!”

Mắt thấy cường chiêu của Lục Thần đã đánh tới, Trường Sinh không dám thờ ơ, tay bắt kiếm chỉ, trường kiếm bắn ra, “Thông Linh Tiên Kiếm Quyết. Ngự Kiếm Trừ Ma!”

Trường kiếm kia huyễn hóa ra kiếm ảnh trăm mét cực lớn, bắn về phía Lục Thần.

Thiên Quân Phá và Ngự Kiếm Trừ Ma va chạm chính diện...

Oanh một tiếng, chiến trường lại bộc phát ra sóng linh lực kinh khủng.

Thuật ngự kiếm cũng như linh lực của chủ nhân, Trường Sinh bị cự lực chấn động, cả người như một luồng ánh sáng trắng, đột nhiên đụng vào mặt đất, đập ra cái hố to...

Không lâu sau, một đạo hắc ảnh cầm thương đứng trước mặt Trường Sinh máu me khắp người, giọng điệu lạnh lùng nói, “Chân Tiên đồng chí, thật xin lỗi, bây giờ có thể nói chuyện xin lỗi không?”

Trường Sinh chỉ cảm thấy cơ thể sắp tan thành từng mảnh, ngã trên mặt đất, sắc mặt xanh xám.

Hắn ta hoảng sợ nhìn Lục Thần, “Ngươi, ngươi thật sự là phàm nhân? Không thể nào, sao phàm nhân có thể đánh một trận với Tiên!”

Lục Thần hừ nhẹ một tiếng, “Ngươi chú ý chọn lời mà nói, ta cũng không phải là phàm nhân bình thường, ta là... Nhân Vương!” Dứt lời, Lục Thần đi đến trước mặt Trường Sinh, một tay nhấc lấy cổ áo của hắn ta, xách theo cả người hắn ta ra khỏi hố to.

Đi tới trước mặt đám người Cổ Viêm, Lục Thần ném Trường Sinh lên mặt đất một cái, “Cổ Viêm tiền bối, để hắn xem thương thế của các ngươi một chút.”

Đến bây giờ Cổ Viêm còn chưa lấy lại sức, trong đầu trống rỗng.

Vị Chân Tiên này... bị Lục Thần xách tới như gà con, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, nói ra ai mà tin đây?

“Cổ Viêm tiền bối?” Lục Thần lại gọi một tiếng.

Lúc này Cổ Viêm mới tỉnh táo lại, cởi áo ra, cẩn thận tháo băng vải trước ngực, sau đó xoay người.

Vết thương ở phía sau lưng của hắn ta, từng vết roi chằng chịt nhìn thấy mà giật mình, làn da thối nát, nhiều chỗ có thể thấy được xương trắng!

Thương thế trên người mấy người khác còn nghiêm trọng hơn Cổ Viêm!

Lục Thần cũng lần đầu nhìn rõ thương thế của Cổ Viêm, hắn lập tức nộ khí công tâm, cắn răng nói, “Ta không biết các ngươi bị thương nặng như vậy, nếu không ta tuyệt đối không để ba người vừa rồi chết nhẹ nhõm như thế!”

Cổ Viêm nói, “Lúc đám người Tang Ly dùng roi hình, không cho phép chúng ta sử dụng linh lực ngăn cản, nếu không sẽ trừng phạt gấp bội.”

Lục Thần nắm chặt nắm đấm, hung hăng nhìn về phía Trường Sinh, cả giận nói, “Quỳ xuống cho ta!”

Trường Sinh lập tức trừng to mắt, tên này muốn một Chân Tiên như mình quỳ xuống trước mặt mấy Tán Tiên suy nhược này sao?

“Duy Ngã Độc Cuồng, ngươi, ngươi đừng quá đáng!”

Trong mắt Lục Thần đã nổi lên sát ý, trong nháy mắt Diệt Thần Thương bốc lên ngọn lửa hừng hực, “Ngươi nghĩ là ta không dám giết ngươi sao?” Dứt lời, Lục Thần trực tiếp đâm một thương xuyên qua bả vai Trường Sinh.

“Nếu không phải ngươi không tham dự vào chuyện này, ngay cả cơ hội giải thích ta cũng không cho ngươi!”

Địa Hỏa Minh Giới nóng hừng hực đốt cháy nhục thân Trường Sinh, hắn ta đau đến sắc mặt trắng bệch, cuối cùng thật sự nhịn không được, trực tiếp quỳ ở trước mặt đám người Cổ Viêm.

Thấy cảnh này, đám môn hạ Tán Tiên của Trường Sinh đã sắp lòi cả mắt ra ngoài.

Chân Tiên quỳ trước Tán Tiên? Từ cổ chí kim không nghe thấy ở Thất Trọng Thiên!

Càng khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi là tất cả đều do một phàm nhân!

“Tha, tha mạng...” Trường Sinh cắn chặt hàm răng, từ trong kẽ răng gạt ra mấy chữ này.

Lúc này Lục Thần mới rút Diệt Thần Thương ra.

Trường Sinh ngước mắt nhìn đám người Cổ Viêm, cuối cùng cúi đầu cao quý xuống, “Thật xin lỗi, là, là ta dung túng môn khách thủ hạ đắc tội các vị...”

“Từ nay về sau, các vị có thể giải trừ quan hệ nhận chủ, ta đưa ra 500 viên Phục Hi Đan, 500 viên Thần Thể Đan, 500 viên Cuồng Linh Đan, 500 linh phiến xem như đền bù. Kính mong các vị bớt giận...”

Đám người Cổ Viêm khiếp sợ nhìn nhau.

Thật sự là nằm mơ giữa ban ngày cũng không nghĩ đến, chẳng những Trường Sinh tiên chủ quỳ gối trước mặt bọn họ cầu xin tha thứ, lại còn đưa ra điều kiện đền bù phong phú như vậy!

“Cái này...” Cổ Viêm cũng không biết nên làm sao cho phải.

Trường Sinh nói xong, trái lại không nhìn phản ứng của đám người Cổ Viêm, mà trực tiếp nhìn về phía Lục Thần.

Rất rõ ràng, quan trọng là hắn ta sợ sát tinh kia không hài lòng.

Tên kia quá độc ác, chính mình chỉ xung đột một câu, không nói hai lời, ngay cả thông báo cũng chẳng thèm thông báo một tiếng, suýt chút nữa phế mình... Loại người tàn nhẫn thế này, nếu ngươi không bước đúng chỗ, làm không tốt thì bả vai phải lại nhận một thương.

Một thương kia của hắn cũng không dễ chịu gì.

Không đợi đám người Cổ Viêm đáp ứng, Lục Thần lên tiếng.

“Chỉ có ngần ấy sao? Ta thấy ngươi vẫn không ý thức được sai lầm của mình.”

Trường Sinh phun ra một ngụm máu tươi, cũng không biết là bị thương gây nên, hay bị Lục Thần chọc cho tức giận.

“Duy Ngã Độc Cuồng, ngươi! Bồi thường mà ta đưa ra đã vượt xa cần thiết để đám người an dưỡng khôi phục, thế còn chưa đủ sao?”

“Thương tích trên người thì xem như miễn cưỡng đủ, nhưng thương tích tinh thần thì sao!” Lục Thần nhìn Trường Sinh, muốn hắn ta đền bù tổn thất tinh thần.

“Thương tích tinh thần...” Trường Sinh đầy kinh ngạc, đây là cái quỷ gì!

Đáng tiếc, hiện tại hắn ta cũng không dám hỏi nhiều.

Nếu mất mạng, vậy thì không phải là chuyện bồi thường hay không nữa rồi.

“Cái kia, vậy các ngươi muốn bồi thường thứ gì, có thể chỉ rõ hay không?”

Lục Thần nhìn vẻ mặt ủy khuất của Trường Sinh, nhắc nhở một câu, “Dược viên này của ngươi thật lớn... Phong cảnh tú lệ, linh khí tràn đầy, trái lại là một nơi tốt thích hợp để an ủi thương tích tinh thần.”

Trường Sinh lập tức hiểu ý, “Bồi thường! Tần Nguyệt dược viên này cũng bồi thường cho các vị, mới có thể chữa trị thương tích tinh thần của các vị! Đúng rồi, ta cũng tặng Tán Tiên nơi này cho các ngươi!”

Trường Sinh hoàn toàn không muốn giữ lại mớ hỗn độn mà Tang Ly để lại, lỡ lại đụng phải tên sát tinh này, tên này tuyệt đối sẽ lừa hắn ta một lần nữa!

Bình Luận (0)
Comment