Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
"Chân Tiên cửu kiếp đều biết thế giới Hồng Mông còn được gọi là... Vạn Giới mê cung! Đó là nơi ngay cả chúng ta cũng không muốn tiến vào!"
Nghe được một câu cuối cùng, ngay cả Lục Thần cũng mất bình tĩnh.
Nếu nơi đây giống thế giới vòng xoáy thì vẫn tốt, dù sao chỉ cần đi ra ngoài là có thể quay về thế giới cũ, nhưng nếu nơi này có rất nhiều cửa ra, vậy tương đương với việc nơi này là một mê cung có vô số ngã rẽ!
Đại Hoàng có thể tìm được cửa ra, nhưng cửa ra cũng không viết đi thông đến Thất Trọng Thiên, dù là Đại Hoàng, e rằng cũng không thể đơn giản tìm được đường trở về!
"Trời ạ, ta chỉ có thời gian hai năm!" Lục Thần siết chặt nắm tay, hắn lo lắng hỏi, "Nếu hai năm sau, ta không thể quay về thế giới chủ của Thất Trọng Thiên, vậy người khác cũng không thể khiêu chiến ta đúng không?"
"Không phải! Sau khi thời gian bảo vệ kết thúc, nếu người khác khiêu chiến ngươi, ngươi không ứng chiến trong thời gian quy định, thì bị xử là chiến bại, trực tiếp chuyển tọa độ cho người khiêu chiến!"
"Cái này..." Lục Thần tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, "Nữ nhân Hồng Mông cổ thụ kia, thua thì thua đi, lại còn hố ta như vậy! Lần sau ta gặp được nàng tuyệt đối sẽ không khinh suất tha thứ cho nàng!"
Linh Lung thở dài một hơi, "Ngươi thì thôi đi, dù sao cũng tự đến xông tháp, ta chỉ tới chọn môn khách, không ngờ còn bị quấn vào Vạn Giới mê cung."
"Còn có trận chiến cuối cùng cũng là hai năm sau."
Lục Thần vội vã đứng lên, "Không được, nhất định phải nhanh chóng đi ra ngoài! Mặc kệ có bao nhiêu cửa ra, bao nhiêu thế giới, ta cũng phải quay về thế giới chủ trong vòng hai năm!"
Linh Lung kỳ quái nhìn Lục Thần, "Trận chiến cuối cùng? Sao ngươi biết sẽ diễn ra vào hai năm sau?"
Lục Thần giải thích, "Ta biết từ thế giới vòng xoáy, thế giới mà ta đến là 17 năm sau, vậy là hai năm sau so với thời gian bây giờ, khi đó thế giới của ta bị xâm lấn."
Linh Lung suy nghĩ một chút, "Trận chiến cuối cùng là đại chiến chủng tộc, thời gian cụ thể do Tiên Tôn các tộc quyết định, ngươi đến thế giới vòng xoáy nhưng có việc gì thay đổi không?"
"Ừm... Cũng có một cái, hình như trong thế giới kia ta đã chết ở trong thế giới vòng xoáy, nhưng trên thực tế ta đã quay về thực tế từ thế giới vòng xoáy."
Linh Lung nói, "Biến hóa này là tính quyết định, vì ngươi không chết, cho nên chuyện của tương lai cũng sẽ xảy ra thay đổi."
"Theo ta được biết, hình như bây giờ các tộc cũng chưa có tin tức chuẩn bị phát động trận chiến cuối cùng, cho nên ta suy đoán, bây giờ ngươi không cần lo lắng đến trận chiến cuối cùng."
Lục Thần cũng đã nghe nói về hiệu ứng cánh bướm, nói một cách đơn giản, hắn thay đổi vận mệnh của mình, dẫn đến cũng có thể trận chiến cuối cùng sẽ chậm trễ.
Không thể không nói, Linh Lung biết được rất nhiều việc.
Dù sao tin tức này cũng hóa giải chút áp lực cho Lục Thần.
Thế nhưng, việc gấp gáp nhất bây giờ vẫn là rời khỏi nơi này trước.
Sau khi nghỉ ngơi một thời gian, sắc trời cũng dần tối, hai người đều quyết định đợi ngày hôm sau lại đi tiếp.
...
Sáng sớm hôm sau, hai người đều gần như hoàn toàn khôi phục, liền bắt đầu lộ trình tìm kiếm cửa ra.
Bởi vì sợ bỏ lỡ cửa ra, cho nên đám người Lục Thần cũng không cưỡi tọa kỵ, để Đại Hoàng đi trước dẫn đường, hai người đi bộ theo sau.
Trên đường đi có thể thấy được phòng ốc đổ nát, thực vật mọc um tùm, có lẽ đã bị hoang phế rất lâu.
"Thế giới này không có người sao?" Lục Thần nói, "Nếu có, bọn họ sẽ biết có cửa ra nào đó chứ."
Linh Lung gật đầu nói, "Không sai, dù người của những thế giới hiến tế này không thể tiến vào cửa ra, nếu không sẽ trực tiếp bị giết chết, thế nhưng qua nhiều năm như vậy, ít nhất bọn họ biết ở đâu có điều khác thường."
"Vậy trước tiên tìm xem thế giới này có còn người sống hay không. Đại Hoàng, tìm người trước!"
Hai người một con chó đi mấy giờ, cũng không biết đã đi bao xa.
Ở phía trước không xa có một bức tường thành rất dài, tường thành bị tàn phá không chịu nổi, trên mặt tường có mấy vết nứt to lớn không trọn vẹn.
"Nơi này từng xảy ra chiến tranh sao?" Đám người Lục Thần đi tới.
Cỏ dại dưới thành tường đã cao hơn đầu gối, đứng trước đống cỏ dại, Lục Thần mới phát hiện trong những cỏ dại này bao trùm rất nhiều xương trắng đếm không hết!
Linh Lung nhặt một đoạn xương trắng to lớn lên, cau mày, "Đây là... Xương ngón tay?"
Đoạn xương ngón tay này còn to hơn cánh tay Linh Lung vài lần!
Cực kỳ hiển nhiên, đây không thể là xương cốt của Nhân tộc.
"Đây cũng có thể là thế giới của những chủng tộc khác." Lục Thần nói.
"Không phải, đây là thế giới Nhân tộc." Linh Lung nói chắc chắn, "Ngươi không thấy đồ vật trong phòng ốc trước đó sao? Dù là nhìn từ cấu tạo phòng ốc hay là đồ dùng trong phòng, ta có thể chắc chắn những phòng ốc kia để Nhân tộc ở lại."
"Có lẽ những tường thành này dùng để chống đỡ những quái vật này. Chỉ là xem ra, bọn họ không thủ được."
Lục Thần lướt qua tường thành, đi đến bên kia tường thành, quả nhiên hắn phát hiện rất nhiều xương cốt nhân loại ở chỗ này.
Vô số xương trắng mênh mông!
Mặc dù nơi đây đã chỉ còn xương trắng, nhưng Lục Thần như có thể tưởng tượng ra, ban đầu ở nơi đây đã xảy ra một trận chiến quy mô cuồn cuộn.
Nhân tộc chống đỡ Ma Thú, cuối cùng bị Ma Thú công phá tường thành, trăm vạn người chết thảm dưới nanh vuốt Ma Thú...
Chẳng trách những phòng ốc phía trước đều bị phá hư, cũng không thấy một bóng người, chắc là thôn dân vì tránh né Ma Thú đã lui ra sau tường thành.
Chỉ tiếc, mặc dù lui lại đến nơi đây, vẫn không thể tránh được cái chết.
"Đi thôi." Linh Lung cũng đi theo.
"Ừm, Đại Hoàng, chúng ta tiếp tục chạy đi."
Đi khoảng mười mấy tiếng, phía trước lại xuất hiện một bức tường thành, tình huống rất giống lúc trước.
Tường thành đã bị công phá, để lại vô số xương trắng trong ngoài tường thành.
"Đây là đạo phòng tuyến thứ hai?" Lục Thần cau mày nói.
"Có thể, số lượng thủ quân nơi này càng nhiều hơn trước đó, trang bị càng hoàn mỹ hơn." Linh Lung ném xuống một thanh kiếm bản to rỉ sét vừa nhặt lên, "Thời gian chết của những người này đã rất xa xưa, nếu muốn tìm được người chắc còn phải tiếp tục đi về phía trước rất xa, chúng ta cưỡi tọa kỵ tiếp tục đi."