Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Dứt lời, Linh Lung triệu hồi ra một con Phượng Hoàng màu trắng cực lớn.
Lục Thần nhíu mày, tuy Phượng Hoàng màu trắng hiếm thấy, chắc là thuộc tính Hàn Băng, nhưng đẳng cấp vẫn thấp hơn Thập Dực.
"Cái kia, ta có thể ngồi Phượng Hoàng của ngươi không?" Lục Thần hỏi.
Linh Lung cau mày nhìn Lục Thần, "Ngươi còn chưa rút tọa kỵ ra hiện thực sao? Vì sao muốn ngồi chung với ta?"
"Rút thì đã rút ra, nhưng..."
"Có phải ngươi có ý đồ gì đó không an phận với ta không! Ta cảnh cáo ngươi, tuy ngươi đã cứu ta, nhưng ngươi dám có ý đồ không an phận với ta, ta cũng sẽ giết ngươi!" Linh Lung hung dữ nói.
Lục Thần không nhịn được thở dài một tiếng, Tiên nữ quá khó chung sống.
"Ta không có! Ngươi suy nghĩ xem chúng ta cũng không biết chuyến đi này có xa hay không, con Phượng Hoàng này của ngươi lớn như vậy, thêm một mình ta cũng không nhiều, đến lúc đó chúng ta thay phiên cưỡi, vậy mới có thể đi được xa hơn."
Lục Thần tạm thời tìm một lý do rất có lý.
Linh Lung suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng đồng ý, "Ta cảnh cáo ngươi, Hàn Băng Phượng của ta đến từ đỉnh băng vạn năm, nếu ngươi không có đủ lực tương tác nguyên tố Băng, sẽ không ngồi được."
"Cần bao nhiêu?"
"Trên 2000!"
2000? Bản thân Lục Thần có hai vạn điểm lực tương tác nguyên tố Băng, dư dả.
"Cái kia không có việc gì, ta lên."
Chờ Lục Thần ngồi trên người Hàn Băng Phượng, Hàn Băng Phượng quay đầu, dùng đầu cọ cọ Lục Thần...
Hàn Băng Phượng đột nhiên lấy lòng khiến Lục Thần thấy hơi xấu hổ, bởi vì một đôi mắt tức giận đang nhìn mình.
"Hàn Băng Phượng trời sinh ngông nghênh, trừ ta ra cũng không thân thiết với người khác như vậy!" Đôi mắt Linh Lung sắp phun ra lửa.
Lục Thần xấu hổ mỉm cười, "Cái kia, có lẽ thuộc tính nguyên tố Băng của ta khá cao, nên nó khá thân thiện với ta."
"Lực tương tác nguyên tố Băng của ngươi cao à! Từng có Chân Tiên cường giả lực tương tác nguyên tố Băng 8000 ngồi lên, Hàn Băng Phượng cũng chưa từng như vậy! Lực tương tác nguyên tố Băng của ngươi bao nhiêu?"
Lục Thần thở dài một hơi, cũng đã thành Tiên, lòng ghen tỵ của nữ nhân vẫn mạnh như vậy.
Chuyện này phải nói rõ ràng, nếu không... Rất khó thoát thân.
"Hai vạn."
"Bao nhiêu?"
"Hai vạn."
"Hai vạn?! Ngươi, ngươi là Huyền Băng Hàn Thể?" Linh Lung khiếp sợ nhìn Lục Thần.
Lục Thần bất đắc dĩ nói, "Không phải, ta người cách biệt nguyên tố."
"..." Linh Lung đã không còn lời nào để nói, gia hỏa này thật sự không có một câu nói thật!
Kinh nghiệm lúc trước nói cho Lục Thần biết, lúc nói thật thường bị coi là người bệnh tâm thần, cũng như lúc này.
Cũng may hai người cũng chỉ đồng hành tìm kiếm cửa ra, cuối cùng Linh Lung cũng không hỏi theo đến cùng.
Hai người cưỡi Hàn Băng Phượng lại vượt qua bốn năm đạo phòng tuyến, cuối cùng đã thấy phía trước một bức tường thành hoàn chỉnh, có một đám cự thú đông đúc đang phát động mãnh công với tường thành.
Cùng lúc đó, trên tường thành có vô số điểm đen nhỏ đang liều mạng phòng ngự.
Điều khiến Lục Thần thấy bất ngờ là, những nhân loại này sử dụng mũi tên nguyên tố cùng một vài pháp thuật cấp thấp để công kích.
Tràn đầy trời đất toàn là hỏa diễm, hàn băng, áo thuật tiễn hoặc là hỏa cầu, băng cầu và đủ loại pháp thuật nguyên tố lao về phía đàn dã thú.
Nhưng lúc những cự thú như là rắn mỗi này bị công kích, trên thân thể sẽ sinh ra từng đạo quang thuẫn, hình như là loại linh lực hộ thuẫn nào đó.
"Hình như kháng tính nguyên tố của những dã thú này rất cao, công kích nguyên tố của những người đó phải đánh trúng mục tiêu rất nhiều lần mới có thể có hiệu quả." Linh Lung nói.
Đúng vào lúc này, mấy vạn dũng sĩ mặc áo giáp nhảy xuống từ trên tường thành, bọn họ cầm binh khí, lao vào trong đám quái thú đông đúc, lấy vũ khí lạnh chém giết với dã thú.
Nhưng số người của bọn họ quá ít, thực lực cận chiến không tính là rất mạnh, cuối cùng bị đại quân dã thú nhanh chóng bao phủ.
Linh Lung cau mày, "Bọn họ đi ra ngoài làm gì? Thoạt nhìn những người đó căn bản không am hiểu tranh đấu, hơn nữa sau khi lao tới cũng không có kết cấu gì, không có kết trận, ngược lại từng người một xông ra ngoài, rõ ràng là đi chịu chết."
Lục Thần thì hơi híp mắt lại, thân thủ của những dũng sĩ này chậm chạp, thậm chí còn không bằng cả Cung Tiễn Thủ, Pháp Sư nguyên tố ở trên tường thành, nhưng phải xung phong chiến đấu, đúng là khó hiểu.
Nhưng vào lúc này, mặt đất đột nhiên xảy ra vụ tụ bạo liên tiếp.
Ngay ở khu vực mà dũng sĩ vừa lao ra, liên tiếp có vụ nổ mãnh liệt, trực tiếp đánh những quái thú kia thành mảnh nhỏ.
"Là... Bom thịt người!" Lục Thần trợn to hai mắt, những người kia là tử sĩ, bọn họ căn bản cũng không phải muốn cận chiến đánh giết quái vật, mà lấy thân thể làm lựu đạn, ngăn cản đại quân quái vật!
Đáng tiếc, phạm vi bom thịt của mấy vạn người này cũng có hạn, đại quân quái vật vẫn đang điên cuồng công kích.
Nhìn từ vẻ mặt dữ tợn của những nhân loại kia, rất có thể lần này bọn họ cũng không thủ được.
Trên bầu trời xung quanh còn có mấy con tọa kỵ bay qua, xem dáng vẻ là các Tiên nhân còn lại cũng đi ngang qua nơi đây.
Phía sau tường thành, rất nhiều nữ nhân và hài đồng thấy từng thần thú cực lớn nhanh chóng lướt qua trên bầu trời, bọn họ quỳ trên mặt đất khẩn cầu lên trời.
"Là Tiên nhân! Tiên nhân cứu lấy chúng ta!"
"Nhanh, hài tử, nhanh quỳ xuống với nãi nãi! Van cầu lão thiên gia cứu lấy chúng ta, dù để lão thái bà ta đi làm bom thịt người cũng không sao, chỉ cần để tôn tử của ta sống sót!"
"Nhiều Tiên nhân như vậy, bọn họ tới cứu vớt chúng ta sao? Tiên nhân không phải biết trảm yêu trừ ma sao? Van cầu các ngươi cứu chúng ta..."
Lục Thần nhìn tình cảnh này, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Lúc người trên Trái Đất gặp phải thiên tai, có lẽ cũng giống với bọn họ.
Đây vốn một thế giới có trụ cột võ học nhất định, người trên tinh cầu vừa mở ra võ đạo...
Đáng tiếc, tất cả Tiên nhân cũng chỉ đi ngang qua nơi đây, không ai dừng lại.
"Đi thôi, bọn họ không thủ được đạo phòng tuyến này, có lẽ phía trước còn có phòng tuyến." Linh Lung lạnh lùng nói.
Sau lưng vang lên giọng nói lạnh lùng của Lục Thần, "Tiên nhân? Đáng tiếc Tiên nhân cũng không giúp các ngươi!"