Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
So với lần trước Lục Thần rất tự tin, lúc này Lục Thần khiêm tốn hơn rất nhiều.
Nhưng Kim Sư cũng không định nghe hắn, nhào thẳng về phía hắn.
"Cấp Tốc Di Chuyển!"
Nổ ầm một tiếng, Lục Thần đụng vào ngọn núi, "TMD, lại nghịch chuyển? Có bị bệnh không! Không thể thông báo một tiếng sao?!"
Diệp Phàm gật đầu, "Sư phụ đúng là sư phụ, dẫn quái quá mạnh mẽ, động tĩnh lớn như vậy, muốn không quan tâm cũng khó khăn!"
Cửu Nhi cười trộm nói, "Lần đầu tiên thấy Vô Danh ca xui xẻo như vậy."
Linh Lung nói, "Chờ sau khi đi ra ngoài, chia cho hắn nhiều bảo vật hơn, chúng ta vẫn dành thời gian hái thuốc đi."
...
Vào lúc ban đêm, ba người Linh Lung đang kiểm kê thu hoạch của cả ngày hôm nay, tám chỗ dược viên, hái một đống lớn dược liệu.
Lục Thần trọng thương, một mình nằm một bên, sống không còn luyến tiếc nhìn vòng Cửu Thiên Hằng Tinh ở trên "bầu trời".
Đây mới là ngày đầu tiên, hắn đã bị càn khôn đang chuyển nghịch chuyển dọa sợ...
"Mộc Sinh ơi Mộc Sinh, hay là ngươi tiễn ta về nhà đi, ta thật sự... Không chịu nổi!" Lục Thần rưng rưng nói.
Kim Sư đụng cũng chưa đụng tới Lục Thần một cái, vết thương trên người hắn đều do hắn tự làm.
Mấy trăm lần thử, lúc càn khôn đang chuyển còn tốt, thế nhưng lúc càn khôn nghịch chuyển, linh lực vận hành không có quy luật gì đáng nói, dẫn tới việc phương hướng di chuyển vị trí xuất hiện biến hóa không thể đoán trước.
Vì thế, Lục Thần cũng đã thử thay đổi phương hướng vận chuyển linh lực, thế nhưng cuối cùng đều thất bại.
Sau đó Lục Thần thử càn khôn nghịch chuyển, cố ý đánh về phía ngọn núi, nhưng sự thật chứng minh, sai cộng sai chưa chắc đã thành đúng, cũng có thể sẽ sai càng triệt để hơn...
"Lục Thần ta rong ruổi Cửu Thiên vài chục năm, chưa từng chật vật như vậy!" Lục Thần hung dữ nói.
Cửu Thiên Hằng Tinh như nhật nguyệt treo cao trên bầu trời, sự thay đổi linh lực này là vì kết cấu bên trong của nó không ổn định mới dẫn tới, chẳng lẽ không có cách nào để khống chế sao?
Đang lúc Lục Thần đang suy đoán Cửu Thiên Hằng Tinh, mấy đồng đội tốt đã đi tới.
"Lục Thần, nằm yên đừng nhúc nhích, ta bôi thuốc cho ngươi. Lần này hái được rất nhiều dược liệu tốt, có thể giúp ngươi khôi phục nhanh chóng." Linh Lung nói.
Trong lòng Lục Thần ấm áp, xem ra trong lòng mọi người vẫn lo lắng cho mình.
"Dù sao ngày mai còn phải dựa vào ngươi dụ quái."
Khuôn mặt Lục Thần lập tức tối sầm, "Không đúng, chẳng phải thực lực các ngươi cũng rất mạnh sao? Ba Chân Tiên để một mình Nhân Vương là ta xông pha chiến đấu, có phải hơi vô nhân đạo không?"
"Người khác không biết, ngươi còn không biết sao, chúng ta đâu dám xưng Tiên ở trước mặt ngươi? Chúng ta mạnh hơn nữa cũng không mạnh mẽ bằng ngươi." Linh Lung vừa cười vừa nói, "Được rồi, biết ngươi phải chịu khổ, chúng ta đã giữ lại một phần cho ngươi rồi, lại nói, có lẽ ngày mai sẽ không cần dụ quái nữa, đến lúc đó xem ai am hiểu đến đối phó."
"Trước tiên chữa thương cho tốt đã."
Lục Thần lắc đầu, thực lực của Kim Sư cũng rất mạnh, để người khác lên thì hắn lại hơi lo lắng.
Không có cách nào, chỉ có thể tự làm việc khổ sai này.
Đám người đã đoán trước Tiên Tổ di chỉ dưới lòng đất không có những người khác, buổi tối cũng không sắp xếp gác đêm, bình thường mọi người không dám dùng linh lực, bận rộn một ngày cũng mệt mỏi muốn chết, đều nghỉ ngơi ở trong doanh địa.
Vết thương của Lục Thần đều là xước xát ngoài da, khôi phục rất nhanh, chỉ là lúc này hắn hơi không ngủ được.
Cả ngày hôm nay đã né tránh hàng trăm hàng ngàn lần, vẫn luôn suy nghĩ ở trong đầu.
Kim Sư ở phía ngoài cùng đã mạnh như vậy, vậy chắc chắn thủ vệ ở bên trong sẽ càng mạnh hơn, cộng thêm còn có cơ quan, muốn có được thứ tốt, có lẽ sẽ rất khó khăn.
Nghĩ tới đây, Lục Thần nhẹ nhàng đứng dậy, đi đến trên sườn đất bên ngoài doanh trại, tập trung nhìn vòng Cửu Thiên Hằng Tinh kia.
"Vạn vật đều có linh lực, cho dù là thế giới càn khôn đảo ngược này cũng giống vậy!" Lục Thần cau mày, lầm bầm lầu bầu nói.
Nhất định có cách có thể đối chọi với sự ảnh hưởng linh lực lật đi lật lại như vậy!
"Nó có thể ảnh hưởng tới sự vận chuyển linh lực của ta, nhất định cũng có ảnh hưởng đến linh lực một cách có căn cứ! Ta không thể cảm nhận đúng lúc, nói rõ nhất định có gì đó mà ta chưa phát hiện!"
"Thử lại lần nữa!"
Muốn cảm giác sự biến hóa của linh lực, có lẽ hiệu quả của kỹ năng di chuyển vị trí không quá rõ ràng, thậm chí các chiêu thức không công kích đều có hiệu quả quá nhỏ bé, tốt nhất vẫn là sử dụng công pháp.
"Ta có không ít công pháp cấp thấp, thử nhìn một chút!"
...
Diệp Phàm bị từng đợt tiếng phá hủy linh lực đánh thức, trở mình ngồi dậy, "Sư phụ, Cửu Nhi tỷ, Linh Lung tiền bối, cẩn thận có mai phục!"
Tính cảnh giác của gia hỏa này vẫn đủ cao, chỉ là khi hắn ta ngồi dậy lại phát hiện tiếng động kia vang lên từ sườn đất cách đó không xa.
Cửu Nhi và Linh Lung cũng tỉnh lại, duy chỉ có Lục Thần không biết đi đâu.
Sau khi ba người chạy tới sườn đất, khiếp sợ nhìn tình cảnh trước mắt.
Lục Thần mới đứng lên, khẽ quát một tiếng Cự Khuyết Hoành Tảo, sau đó cả người bay ra ngoài.
Nhưng chờ sau khi hắn đứng lên, lại là một chiêu Cự Khuyết Hoành Tảo, chính mình lại bay ra ngoài... Như vậy nhiều lần.
Lúc này vừa luyện đã là mấy giờ, vào lúc càn khôn nghịch chuyển, Lục Thần không ngừng sử dụng linh lực, tỉ mỉ cảm nhận cách vận chuyển linh lực trong cơ thể.
Nhưng bởi vì lúc càn khôn nghịch chuyển, công kích sẽ trực tiếp công kích linh hạch, cho dù là Cự Khuyết Hoành Tảo cấp thấp, Lục Thần cũng không thể cứ luyện tiếp như thế.
"Đám người Diệp Phàm cũng nghỉ ngơi đủ rồi, nên lên đường thôi." Nói xong, Lục Thần quay trở về doanh địa.
Đám người Diệp Phàm vẫn đang nghỉ ngơi, chỉ là Lục Thần phát hiện trên khoảng sân cỏ mà mình nghỉ ngơi có đặt hai viên đan dược màu đỏ sậm và một tờ giấy.
【 Vô Danh ca, đây là Linh Huyết Bổ Thiên Đan, có thể chữa trị linh hạch giúp ngươi. 】
Cũng chỉ có Cửu Nhi còn gọi Lục Thần là "Vô Danh ca", xem ra đan dược do Cửu Nhi để lại cho hắn.
Lục Thần nhìn Cửu Nhi đang ngủ say, nha đầu kia...