Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Thần dùng đan dược, ôn lại cảm giác của lần huấn luyện trước đó, trong vô thức lại qua hơn một giờ.
Đám người Linh Lung cũng tỉnh lại, bốn người lại lên đường, đi vào sâu hơn dọc theo tộc mạch Nhân tộc.
Đi không bao xa, phía trước đã bị một tòa sơn mạch ngăn lại.
Ngọn núi này cực lớn, hoàn toàn chặn kín con đường phía trước, liếc mắt không nhìn thấy bờ, cao tới vài trăm thước, dù trên mặt đất cũng là một ngọn núi lớn nguy nga.
"Chúng ta phải vượt qua ngọn núi cao này sao?" Diệp Phàm hỏi.
Linh Lung suy nghĩ một chút, nói, "Trên mặt đất tương ứng với nơi này, chắc là ‘Nhất Tuyến Thiên’, nếu ta đoán không lầm, chắc nơi đây tương ứng với trên mặt đất cũng là một chỗ dựng dục bảo vật, tốt nhất chúng ta vẫn nên tìm được lối vào trước."
"Nhất Tuyến Thiên là cái gì?" Cửu Nhi tò mò hỏi.
"Ở Tiên Tổ di chỉ trên mặt đất, khu vực này cũng bị sơn mạch ngăn cản, thế nhưng có một con đường nhỏ rất kín đáo, đường nhỏ đi xuyên qua ngọn núi, có vô số ngã rẽ, tuy nhiên cũng có thể đi đến đối diện, chỉ là con đường chỉ vừa đủ cho một người đi qua, lúc đi qua nhìn lên chỉ thấy một con đường trời, nên được gọi cái tên này." Linh Lung nói.
"Ở dược viên phía trước, tuy nói hơi khác với trên mặt đất, nhưng bản chất vẫn là dược viên, cho nên ta nghĩ có thể nơi đây cũng có con đường khác có thể đi xuyên qua."
Lục Thần cau mày nói, "Trong Nhất Tuyến Thiên có bảo vật gì?"
"Bảo rương!" Linh Lung nói.
"Bảo rương?" Lục Thần không hiểu hỏi, "Nơi đây còn có thể tạo ra bảo rương? Đây chính là Thất Trọng Thiên."
Linh Lung giải thích, "Bảo rương không phải do tạo ra, chắc là đám Tiên Tổ để lại làm mồi nhử, trong Tiên Tổ di chỉ có rất nhiều Nguyên Tố Tinh Linh, trong Nhất Tuyến Thiên có nhiều Thổ Tinh nhất, bọn nó sẽ thu thập thiên địa linh khí phong ấn, có thể chế tác linh phiến, cũng sẽ thu thập linh phiến của Tiên nhân vẫn lạc."
"Linh phiến cũng là thứ vốn có linh lực, sau khi Tiên nhân vẫn lạc, linh phiến sẽ tự sử dụng Truyền Tống Phù bỏ trốn, rơi vào các nơi ở Thất Trọng Thiên, thế nhưng Thổ Tinh có thể chặn Truyền Tống Phù lại trước, tiến tới thu thập linh phiến, không cho bọn chúng bỏ trốn, lại đặt những di vật này vào trong hòm báu."
"Không biết bảo rương trên mặt đất đã bị bao nhiêu người mở ra, nhưng trong bảo rương vẫn có linh phiến, Thổ Tinh không công kích người tìm bảo, chỉ không ngừng bỏ thêm linh phiến vào, dường như đây là sứ mệnh của bọn nó."
"Đương nhiên, trong hòm báu mà ngươi mở ra có bao nhiêu linh phiến, điều này cần nhờ vận khí, có vài người gặp phải rương rỗng cũng rất bình thường."
Cửu Nhi cau mày nói, "Linh Lung tỷ tỷ, ngươi nói bảo rương là mồi, Thổ Tinh lại không công kích người, vậy nói cách khác, trong Nhất Tuyến Thiên có rất nhiều cơ quan?"
"Đúng vậy, cũng không ai ngại nhiều linh phiến, nếu mọi người đã tới Tiên Tổ di chỉ vì tìm bảo, vậy đương nhiên sẽ không bỏ qua Nhất Tuyến Thiên, địa thế của Nhất Tuyến Thiên chật hẹp, chỗ né tránh rất hẹp, chắc chắn là lựa chọn tốt nhất để bố trí cơ quan."
Linh Lung nói, "Nhất Tuyến Thiên trên mặt đất có một quy củ bất thành văn, muốn đi vào Nhất Tuyến Thiên, mỗi đội ngũ phải cách nhau trên trăm mét, chính vì đề phòng người khác chạm vào cơ quan, làm hại mình gặp xui xẻo."
Lục Thần cảm thấy cực kỳ may mắn vì Mộc Sinh đưa Linh Lung xuống đây, kiến thức của nàng có thể giúp tiểu đội làm ít công to!
Linh phiến là tài nguyên cần thiết nhất của đám người, vậy chắc chắn phải đi qua Nhất Tuyến Thiên.
Mấy người vội vàng chia ra tìm kiếm lối vào.
Không lâu sau, Diệp Phàm ở phía xa lớn tiếng hô, "Cửa vào ở chỗ này!"
Độ rộng cửa vào này chỉ khoảng ba thước, nếu muốn tránh né cơ quan, hoàn toàn đúng là đi một mình cũng ngại chật.
"Mọi người cẩn thận một chút, hơn nữa phải chú ý càn khôn vận chuyển! Các ngươi đi theo sau ta." Nói xong, Lục Thần dẫn theo đội ngũ tiến vào Nhất Tuyến Thiên.
Đi trong con đường nhỏ, ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên trên đỉnh đầu chỉ còn lại một khe hở hẹp dài, cảm giác hơi kìm nén.
Chỉ là vừa đi chưa được mấy bước, Diệp Phàm đi cuối cùng kêu lên, "Sư phụ, sao đường phía sau bị chặn lại rồi!"
Đám người vội vàng nhìn về phía sau.
Quả nhiên, bọn họ đi hơn hai mươi mét, nhưng ở nơi cách 20m đằng sau lưng, vách đá hai bên đã khép lại, hoàn toàn chặn kín đường lui!
"Đây là xảy ra chuyện gì?" Lục Thần cau mày nói.
"Ta cũng không biết, Nhất Tuyến Thiên trên mặt đất chưa từng xuất hiện tình huống này." Linh Lung cũng vô cùng kinh ngạc.
Cửu Nhi nói, "Trong lòng đất và trên mặt đất vẫn có khác biệt, có thể đây là hiện tượng đặc biệt ở nơi đây, chỉ có thể đi tới, không thể lui lại!"
Cũng may hiện tại đám người cũng chưa gặp phải cơ quan gì, nhân dịp tạm thời an toàn, Lục Thần ngừng lại trước.
Diệp Phàm nói, "Nếu không thể quay đầu lại, vậy ta cảm thấy chúng ta nên chia ra đi thì tốt hơn, chắc chắn bên trong có rất nhiều bảo rương, chúng ta cùng đi qua vậy quá thua thiệt."
Lục Thần nhìn mấy người, nói, "Các ngươi cảm thấy thế nào?"
Linh Lung gật đầu nói, "Ta đồng ý."
Cửu Nhi cũng gật đầu, "Lúc tìm bảo trên mặt đất, chẳng phải một Chân Tiên cũng dẫn theo môn khách tìm bảo sao, chúng ta phải có năng lực tự vệ."
Linh Lung nói, "Nếu thật sự không thể đi qua, nhớ kỹ chạy lên!"
Vốn Lục Thần hơi không yên lòng, nhưng suy nghĩ đến mọi người đều rất cần linh phiến, hơn nữa thực lực của ba người kia cũng không yếu, hắn không thể luôn quan tâm bọn họ, gật đầu nói, "Tốt lắm, trước tiên chúng ta cùng đi, đến ngã rẽ lại chia ra tìm bảo, tất cả mọi người để lại Truyền m Phù, chẳng may đến lúc đó gặp phải nguy hiểm, cũng tiện đúng lúc tìm kiếm."
Khoảng 50 mét phía trước vẫn an toàn, không có cơ quan cũng không có bảo rương, chỉ là ở nơi cách bọn họ 20, vách đá sẽ tự động đóng lại.
Không lâu sau, trước mặt Lục Thần chia ra từng ngã rẽ, tổng cộng có bảy cái.
"Mọi người tự chọn một cái đi."
Linh Lung trực tiếp tiến vào ngã rẽ gần nhất ở bên tay phải, Cửu Nhi chọn bên tay trái, Diệp Phàm nhìn xung quanh một chút, sau đó nhìn về phía Lục Thần, "Sư phụ, ngươi chọn giúp ta một cái đi, tài vận của ta không tốt lắm."