Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
"Một khả năng khác, lúc thí luyện công pháp, nàng không được vận dụng đầy đủ năng lực của mình, nhưng lần này giúp ta là nàng tự giúp ta!"
Lục Thần đứng lên, nhìn xung quanh, tiếp tục nói, "Mấu chốt nhất là, câu nói của nàng trước khi đi, ta luôn cảm giác nàng đã giao phó Diêu Nhi cho ta..."
"Không phải ngươi nói nàng không phải thê tử của ngươi sao? Ngươi cần gì quan tâm nàng có chuyện gì?"
Lục Thần thở dài một hơi, "Nàng không phải thê tử của ta, thế nhưng nàng là mẫu thân của Diêu Nhi!"
"Ta không thể mặc kệ chuyện của nàng! Chờ chuyện này kết thúc, ta sẽ đi tìm hiểu rõ ràng!"
"Tùy ngươi, dù sao ngươi đi đâu thì ta đi đó... Ồ, đúng, nhớ kỹ tìm một Luyện Khí Sư để chữa trị giúp ta." Thâu Thiên nói.
"Đã biết. Chắc còn khoảng mười ngày nữa Tiên Tổ di chỉ sẽ đóng cửa, đi, đi xem thử xem."
Chắc vì đã tu luyện hai trăm năm, bây giờ Lục Thần lại hơi nghiêm túc thận trọng, tính tình trầm ổn hơn trước đó rất nhiều.
"Ngươi không thử xem, có thể đối kháng với càn khôn nghịch chuyển trong hiện thực không à?" Thâu Thiên nói.
"Không cần." Lục Thần thản nhiên nói, trực tiếp đi về khu vực phía trước.
Phía trước là một khu vực hoang vu, trên mặt đất lại không có thảm thực vật, lúc gió thổi qua cát bay đá chạy.
Trên mặt đất cắm rất nhiều kiếm gãy, cát bụi thổi bay, mơ hồ có thể thấy được một ít xương trắng chôn dưới đất.
"Hình như là một chiến trường cổ." Lục Thần đi ở trong đó, "Nếu Đại Hoàng ở đây thì tốt rồi, có nó sẽ dễ tìm bảo hơn, chỉ là hiện tại..."
Lục Thần ngẩng đầu, nhìn một tòa sơn mạch cao chót vót ở phía xa, có thể mơ hồ thấy được một tòa cung điện ở bên trên.
Lục Thần lắc đầu, "Thời gian không nhiều lắm, ta không có thời gian đào móc di hài ở đây để tìm kiếm bảo vật!"
Hắn trực tiếp đi xuyên qua chiến trường cổ.
Có lẽ không ra tay đào móc, dọc theo con đường này Lục Thần cũng không bị cơ quan ma vật gì đó ngăn cản.
"Ngươi không định đi thẳng đến Tiên Tổ đại điện chứ." Thâu Thiên ngạc nhiên nói.
"Còn có mười ngày, nếu đã tới, đương nhiên phải đến nơi cuối cùng xem thử." Lục Thần nói, "Nhìn núi chạy gãy chân, không biết chỗ kia còn xa lắm không, chúng ta trực tiếp đi qua."
Cũng như lúc ở Nhất Tuyến Thiên, nếu ngươi đi qua từ phía trên Nhất Tuyến Thiên sẽ không lấy được bảo vật, nhưng cũng không gặp phải nguy hiểm.
Nếu mục tiêu của Lục Thần là Tiên Tổ đại điện, không có ý đồ với bảo vật ở chỗ trước mặt, cũng là một đường thông suốt.
Sau bốn ngày, cuối cùng Lục Thần đã đến dưới chân ngọn núi cao chót vót kia.
Lúc nhìn từ xa đã thấy ngọn núi này rất cao, lúc này đứng ở chân núi càng cảm thấy ngọn núi nguy nga, chỉ là chân núi kéo dài ra phía ngoài đã có mấy ngàn thước!
Lục Thần chú ý tới một tấm bia đá dựng thẳng dưới chân núi, đi tới kiểm tra.
【 Thiên Ngoại sơn 】
【 Cực hạn của người là Nhân Vương, cực hạn của Tiên là Tiên Tôn, cực hạn của núi là bên ngoài bầu trời! 】
【 Đi bộ lên núi! 】
Lục Thần hơi suy nghĩ một chút, còn có sáu ngày, hắn vẫn còn đủ thời gian, đi bộ leo núi cũng được.
Lập tức, Lục Thần đi bộ lên núi.
Hai ngày sau, Lục Thần leo lên mười ngàn thước Thiên Ngoại sơn.
Khi hắn bò lên đỉnh núi, phát hiện trước mặt có một tòa đại điện nguy nga, mặt đất trước đại điện có nham thạch màu đen lớn nhỏ đồng đều lát thành đường, thật chỉnh tề.
Trên đại điện có bảng hiệu, viết năm chữ "Thiên Ngoại Tiên Tôn điện".
Lục Thần lại lấy ra Tiên Tổ di chỉ lệnh đối chiếu, phát hiện nơi này là điểm cuối cùng của tộc mạch Nhân tộc!
"Không biết trong đại điện có chịu sự ảnh hưởng của Cửu Thiên Hằng Tinh hay không..." Lục Thần khẽ nhíu mày, nếu không bị ảnh hưởng, hắn chắc chắn phải rất cẩn thận, nghĩ kỹ đường lui từ trước.
Trước cửa điện có bốn bức tượng đá hình người cao lớn, mỗi một vị đều khoảng trăm mét, bốn bức tượng đá thần thú, Thanh Long Bạch Hổ Chu Tước Huyền Vũ, thậm chí còn lớn hơn gấp đôi tượng người!
Lục Thần hơi khởi động linh khí, hiện tại là càn khôn nghịch chuyển!
Hắn hít sâu một hơi, đi về phía tám bức tượng...
Lục Thần đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, nhưng bức tượng lại không có bất cứ động tĩnh gì.
Lục Thần đợi một hồi lâu, cũng không thấy bức tượng biến thành Chiến Hồn!
"Ừm? Bức tượng kia không di chuyển?" Lục Thần hơi ngạc nhiên, vì bảo đảm an toàn, hắn lại đợi vài chục phút thấy bức tượng mãi không có biến hóa, lúc này mới đi về phía Tiên Tôn điện.
Đứng ở trước cửa sắt đại điện, Lục Thần đang chuẩn bị đẩy cửa, ai ngờ cửa đại điện cổ xưa lại từ từ mở ra!
"Lục Thần, vào đi!"
Bên trong đột nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp cổ xưa.
Lục Thần cau mày, trong chốc lát hơi ngạc nhiên.
Trong Tiên Tôn đại điện có người, hơn nữa còn biết tên mình!
Cánh cửa Tiên Tôn mở ra, Lục Thần phát hiện một Tiên nhân mặc áo trắng đang ngồi bên trong, lúc này hắn ta đưa lưng về phía Lục Thần, không thấy rõ vẻ mặt.
"Làm sao, ngươi nghìn dặm xa xôi, nhiều lần trải qua gian khổ đi tới nơi này, ngay cả cửa cũng không dám vào?" Giọng nói kia lại vang lên lần nữa.
"Yên tâm, nơi đây không có cơ quan, cũng không có khôi lỗi ma vật."
Lục Thần cau mày, cuối cùng bước qua cánh cửa cao nửa thước.
"Ngươi là ai? Vì sao biết tên ta?" Lục Thần trầm giọng hỏi, đồng thời cả người đều đề phòng, chuẩn bị sẵn sàng ứng chiến bất cứ lúc nào.
"Ta nghe bằng hữu của ngươi gọi tên ngươi, từ lúc ngươi tiến vào di chỉ dưới lòng đất, ngoại trừ ngày nào đó ngươi tiến vào thế giới Hồng Mông cổ thụ, những thời gian khác ta có thể thấy nhất cử nhất động của ngươi."
Lục Thần nhìn chằm chằm bóng lưng người kia, "Ngươi là Tiên Tôn? Vì sao không xoay người lại?"
"Coi như ngươi đã nói đúng một nửa, nơi đây hoang phế vạn năm, ngoại trừ Ngũ Hành Chi Tinh, sớm đã không còn vật sống." Người kia nói, "Ta là Chiến Hồn Tiên Tôn, phụng mệnh thủ hộ Thiên Ngoại Tiên Tôn điện vạn năm."
"Chủ nhân của ta đã vẫn lạc, nhưng ta còn ở nơi này..."
Lục Thần suy nghĩ một chút, gia hỏa này cũng biết gì nói nấy, hơn nữa cũng nghe không ra hắn ta có địch ý với mình.
Lục Thần nói, "Rốt cuộc ngươi có mục đích gì? Có phải nếu ta muốn cướp đoạt nơi này bảo vật, ngươi mới có thể ra tay hay không?"