Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
"Mặc kệ là chuyện gì, nhưng ngươi cũng cần chuẩn bị sớm!" Mộc Sinh dặn dò.
Lục Thần gật đầu: "Ta sẽ nhớ kỹ, chuyện thứ hai thì sao?"
"Chuyện thứ hai... Giữa ngươi và ta, theo cách nói của Nhân tộc các ngươi, nên tính là... Phu thê chứ?" Mộc Sinh đi tới trước mặt Lục Thần, vươn tay muốn sờ mặt của Lục Thần.
Lục Thần sợ hết hồn, né tránh theo bản năng.
Mộc Sinh không tức giận, mỉm cười nhìn về phía Lục Thần: "Làm sao, giữa phu thê với nhau mà xa lạ như thế sao?"
Lục Thần cau mày nói: "Chúng ta không tính là phu thê."
Mộc Sinh cố ý thở dài một hơi: "Haizz, quả nhiên nam nhân đều tuyệt tình như vậy, đã có hài tử mà cũng không chịu tính là phu thê..."
Lục Thần hơi không phản bác được.
Mộc Sinh xoay người nhìn về phía Lục Thần: "Chỉ là ta thấy ngươi liền nhớ tới hài tử của ta, dáng vẻ của hắn rất giống ngươi."
"Được rồi, nói chính sự, ngươi tu luyện ở nơi này, đừng nói hai tháng, dù là hai năm, hai mươi năm thì cũng không thể chống lại Cửu Thiên Hằng Tinh!" Hiếm khi nào Mộc Sinh thu nụ cười lại, nói thật: "Ta có thể giúp ngươi, nhưng đây là lần cuối cùng ta giúp ngươi."
Lục Thần cau mày nhìn Mộc Sinh.
"Ngươi đã huấn luyện thực chiến đủ rồi, còn lại chỉ cần tĩnh tu tìm hiểu là được."
"Ta sẽ hội tụ tất cả linh lực trong một phòng tu luyện, ngươi có thể tìm hiểu ở nơi đó trong 200 năm! Đương nhiên, đối với ngoại giới thì cũng chỉ là một ngày mà thôi."
"200 năm?" Lục Thần trợn tròn đôi mắt, e rằng đây là Thời Gian không gian kinh khủng nhất hiện nay.
"Ừm, tuy hai trăm năm vẫn quá ngắn với ngươi, trong Thất Trọng Thiên, người có thể làm được đến mức vận linh tùy tâm chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, bao gồm cả những Tiên Tôn kia! Bọn họ không tiếc tốn mấy trăm năm, thậm chí hơn ngàn năm để tìm hiểu."
"Nhưng đây đã là cực hạn của ta, nếu sau này ngươi muốn đi vào Thời Gian không gian cao cấp hơn, có lẽ cũng chỉ có những chi nhánh khác của Hồng Mông cổ thụ có."
Trước đó Lục Thần đã từng tu luyện 48 năm, nên cũng không quá sợ hãi 200 năm tu luyện.
Bất kể nói thế nào, Lục Thần tuyệt đối sẽ không từ bỏ cơ hội này!
"Được! Ta đi!"
Mộc Sinh gật đầu, liếc nhìn Lục Thần rồi vung tay lên, dây leo ở bên cạnh nàng tạo thành một gian phòng tu luyện...
"Vào đi thôi."
Lục Thần đi tới trước cửa, đột nhiên ngừng lại, hắn xoay người nhìn về phía Mộc Sinh: "Ngươi... Ngươi nói đây là lần cuối cùng giúp ta, sau đó ngươi muốn đi đâu?"
"Bộ rễ của ta trải rộng khắp mấy vạn thế giới, ta cũng không thể cứ ở lại bên cạnh ngươi..." Lúc Mộc Sinh nói lời này thì không nhìn Lục Thần.
Hồng Mông cổ thụ là tồn tại cổ xưa nhất trong Cửu Thiên, cũng là một trong những tồn tại thần bí nhất trong Cửu Thiên, ngay cả Linh Lung cũng biết rất ít về nó chứ đừng nói đến là Lục Thần, hắn cũng không biết Mộc Sinh nói thật hay giả.
Cuối cùng, Lục Thần chỉ nói hai chữ: "Cảm ơn..."
Nhìn thấy Lục Thần muốn đi vào phòng tu luyện, phía sau vang lên giọng nói êm ái của Mộc Sinh: "Lục Thần, bảo vệ tốt Diêu Nhi!"
Khi Lục Thần quay đầu lại thì phát hiện Mộc Sinh đã rời đi.
Lục Thần cau mày, câu nói sau cùng của Mộc Sinh cuối cùng là quan tâm nhi tử hay là... Có ý khác?
Đáng tiếc hiện tại cũng không thể nào biết được.
"Phu thê?" Lục Thần nhớ Mộc Sinh từng nói như vậy.
Nàng có thể tính là thê tử của mình sao?
Lục Thần lắc đầu, đi vào phòng tu luyện!
Cách bày trí trong phòng tu luyện rất giống những phòng tu luyện trong khu kiểm tra công pháp trước đây, Lục Thần ngồi trên bồ đoàn, hít sâu một hơi: "200 năm... Mẹ nó, ta còn chưa trải hai trăm năm đâu..."
Sau đó, Lục Thần trực tiếp tiến vào không gian ý thức.
Không gian ý thức không có càn khôn biến hóa, nhưng trước khi Lục Thần thì đã thử nghiệm mấy vạn lần!
Hắn đã biết nguyên lý, cường độ của càn khôn biến hóa, hoàn toàn có thể mô phỏng ra hiệu quả càn khôn biến hóa.
Như vậy kế tiếp chính là luyện tập vô tận!
Thật ra thời gian cũng không tồn tại, nó chỉ là cách tính toán định lượng sự vận hành của vũ trụ của mọi người.
Nhất là khi ở trong không gian ý thức, khi Lục Thần tập trung tu luyện không gì sánh được, sự trôi đi của thời gian đã trở nên khó có thể phát hiện được...
Thứ duy nhất có thể tham khảo chính là ngàn vạn lần, hơn ức lần luyện tập!
Ở chỗ này, Lục Thần sẽ không bị thương, chỉ có lúc uể oải thì mới nghỉ ngơi một lát.
Lần lượt huấn luyện, lần lượt mô phỏng... Trong thế giới ý thức của hắn, đấu chuyển tinh di, phong vân biến đổi, thời gian trôi qua cực nhanh!
Cũng không biết qua bao lâu, trong lúc vô tình Lục Thần thấy mái tóc bạc trắng của mình, lúc này mới thức dậy.
Hóa ra mình vẫn còn ở không gian ý thức!
Lục Thần thản nhiên nói, cứ như mình đã là một lão nhân, "Khá lắm, lần này không cần Thần Ma Cộng Sinh, ta cũng có một mái tóc bạc trắng, không biết trong hiện thực ta có bạc tóc trong một đêm hay không."
"Lại nói lần này đã trải qua bao nhiêu năm rồi hả?"
"170 năm." Giọng Thâu Thiên vang lên, "Trong hiện thực, tóc của ngươi cũng trắng, nhưng không dài như vậy thôi."
"Nếu tính luôn thời gian tu luyện trong không gian ý thức, bây giờ ngươi gần 300 tuổi, kết quả thực tế ngươi mới hơn ba mươi tuổi!"
Lục Thần mỉm cười, đột nhiên bây giờ hắn đã hiểu rõ cái gì gọi là "tuổi tác chỉ là một chữ số".
"Dường như đã qua mấy đời." Lục Thần từ tốn nói, "Còn ba mươi năm, luyện thêm một chút."
...
Tiên Tổ di chỉ dưới lòng đất, một căn phòng xây dựng bằng dây leo ở khu luyện khí bên ngoài vùng ngoại ô, rất nhiều dây leo vô lực rút vào dưới nền đất.
Dây leo rút đi, một nam tử tóc trắng khoanh chân ngồi trên đồng cỏ, hắn hơi mở mắt ra.
Không biết hắn nên nói 200 năm đã trôi qua, hay nên nói một ngày đã trôi qua.
"Thâu Thiên, ta luôn cảm thấy Mộc Sinh hơi không đúng..." Lục Thần đứng lên, phủi bụi trên mông.
"Vì sao nói như vậy."
Lục Thần gật đầu, "Trước đây thí luyện công pháp, nàng có thể cho một giờ biến thành 48 năm, lần này lại nói cực hạn của nàng là một ngày biến thành 200 năm."
"Ta cảm thấy có hai khả năng. Một loại, đó là hạn mức cao nhất của không gian ý thức có vấn đề, tuy nói một giờ bằng 48 năm, nhưng hạn mức cao nhất chỉ có 48 năm, mà lần này hạn mức cao nhất lại đạt tới 200 năm."