Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp ( Dịch Full )

Chương 1743 - Chương 1730: Cho Ngươi Một Cơ Hội (3/15)

Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp Chương 1730: Cho ngươi một cơ hội (3/15)

Editor: Linh Tống

Phụ trách: Vô Tà Team

Tiếng bàn tán xung quanh khiến ba người Linh Lung càng căng thẳng hơn.

“Vô Danh ca...” Cửu Nhi khẩn trương nhìn trên đài, tên kia đang bị tất cả mọi người không hề kiêng dè giễu cợt.

Diệp Phàm cau mày, “Trên đài có tổng cộng 23 đối thủ cạnh tranh, ai ai cũng là cường giả cấp Tiên Vương, trước đó sư phụ còn nói mình không địch lại Tiên Vương tam tinh, lần này nguy hiểm rồi!”

Linh Lung phát hiện mình cũng vô cùng khẩn trương, kể từ khi từ bỏ Băng Tâm Quyết, đạo tâm của nàng càng ngày càng thoái hóa, lại lo lắng đến mức trái tim nhảy loạn vì tiểu tử kia.

“Nơi này có cường giả vượt qua Tiên Vương tam tinh!” Linh Lung nói.

Câu nói này khiến Cửu Nhi và Diệp Phàm càng căng thẳng hơn.

Còn có người mạnh hơn Tiên Vương tam tinh! Lục Thần phải đối phó thế nào!

Tiếng giễu cợt dưới đài càng ngày càng nhiều, người chủ trì cười lạnh nhìn Lục Thần, “Có phải nghĩ như thế đã kết thúc hay không, Kim Chùy Tiên Vương nói, ngày mai muốn ngươi chết!”

“Nói thật, nếu không phải ta đang chủ trì hội đấu giá, hiện tại ta cũng muốn giết chết ngươi!”

“Ngậm miệng!” Đột nhiên Lục Thần khẽ quát một tiếng, làm người chủ trì sợ hết hồn, không thể tưởng tượng nổi nhìn Lục Thần.

“Ngươi, ngươi cũng dám mắng ta!”

Lục Thần hung ác lên, đừng nói người chủ trì không có chút quan hệ nào, ngay cả Lục Di, Lạc Dao đều bị mắng... Đương nhiên, hắn cũng không phải thật sự mắng các nàng, chỉ là dưới tình huống đặc biệt, không mắng các nàng một chút thì không tỉnh táo được...

Lục Thần không nhịn được nhìn về phía người chủ trì, “Nếu ngươi muốn chết như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm ta khiêu chiến!”

“Nhưng hiện tại ở trên lôi đài làm phiền ngươi chuyên nghiệp một chút!” Lục Thần lạnh giọng nói, “Kim Chùy đúng không, muốn giết ta cũng không cần đợi ngày mai, ta cự tuyệt ngươi nâng giá!”

Vừa nói ra lời này, toàn trường kinh hãi.

Cự tuyệt nâng giá có nghĩa Tán Tiên này muốn đánh một trận với Tiên Vương!

“Tán Tiên chủ động đối đầu với Tiên Vương? Cái này... Ta ở Thất Trọng Thiên trăm năm, chưa từng thấy chuyện hoang đường như vậy!”

“Xem ra tên này thật sự muốn chết!”

“Đúng là không sợ chết, nhưng đừng vội vã, ta đoán trận chiến của hai người họ sẽ giải quyết xong trong 10 giây.”

Lúc này Kim Chùy đang suy nghĩ làm sao đối phó đám U Nguyệt, kết quả lập tức bị Lục Thần cắt đứt mạch suy nghĩ, nửa ngày nói không ra lời.

Mấy Tiên Vương khác nhìn Lục Thần như nhìn quái vật.

U Nguyệt hơi nheo mắt lại, cười lạnh một tiếng, “Tiểu tử này thật thú vị, nhất định phải chết ở phòng đấu giá.”

“Tán Tiên đối đầu với Tiên Vương là dĩ hạ phạm thượng, Kim Chùy tuyệt đối không để hắn còn sống.” Đông Ly hơi hăng hái nhìn Lục Thần, “Thế nhưng, dù tiểu tử này có chết cũng có chút thể diện, lại chết ở trên tay Tiên Vương.”

Hai tay Mục Long khoanh trước ngực, hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói ra hai chữ, “Nhàm chán...”

Lúc này người chủ trì mới phản ứng kịp, đột nhiên hắn ta cười ha hả, “Đây là do ngươi nói, các vị Tiên hữu đều nghe được, ngươi cự tuyệt Kim Chùy Tiên Vương nâng giá!”

Lục Thần liếc mắt nhìn người chủ trì, “Trí thông minh của ngươi thật đúng là cảm động! Ta phải hiểu rõ lời ta nói chứ, nhanh chóng bắt đầu! Thiên Bảo Các thật sự không có người sao, chọn ngươi tới chủ trì bán đấu giá!”

“Ngươi!” Người chủ trì năm lần bảy lượt bị Lục Thần nói móc, tức giận đến sắc mặt xanh xám, chỉ là hắn ta rất nhanh nghĩ đến kết quả sau đó của Lục Thần, lập tức bình thường trở lại.

“Tốt, Kim Chùy Tiên Vương, người này trêu đùa các vị Tiên Vương, tội không thể tha.”

Kim Chùy hừ lạnh một tiếng, “Ngươi không cần ở đó châm ngòi thổi gió, ta đã nói nghịch tặc này phải chết! Mở lôi đài!”

Lúc làm chuyện này, người chủ trì vô cùng nhanh chóng, vội càng khởi động Phòng Ngự Trận.

Tiên Vương khác cũng không cần rời sân, đây là đặc quyền của Tiên Vương, lấy thực lực của bọn họ, tất nhiên không sợ dư chấn chiến đấu của hai người.

Cuối cùng đã tiến vào giai đoạn lôi đài, hai bên tập trung tinh thần phòng bị.

“Giai đoạn lôi đài bắt đầu, đến khi một bên chịu thua mới thôi!”

Kim Chùy hơi hất cằm lên, nhìn xuống Lục Thần, “Thật đáng tiếc, đã rơi vào tay ta, ngươi không có cơ hội chịu thua.”

Lục Thần khẽ nhíu mày, “Đấu giá mà thôi, còn tranh chấp đến sống chết sao?”

“Chỉ trách ngươi quên thân phận của mình! Trước đó ngươi dám cãi lời ta, hẳn phải biết là do ngươi tự chuốc lấy!” Trong mắt Kim Chùy đã lộ ra sát khí.

Lục Thần gật đầu, xem ra Kim Chùy không định buông tha cho mình.

Khổ tu hai trăm năm, rốt cuộc thực lực giữa Tiên Vương nhất tinh và mình của hiện tại sẽ chênh lệch bao nhiêu? Lục Thần cũng rất muốn biết.

“Chuẩn bị nhận lấy cái chết chưa!” Nụ cười Kim Chùy dần trở nên tàn nhẫn, “Còn không mở trạng thái, ta thấy ngươi đã hoàn toàn từ bỏ!”

Lục Thần hừ lạnh một tiếng, “Mở trạng thái sao? Thật xin lỗi, đánh với ngươi thì... Không cần!”

Nói xong, Lục Thần đi từng bước về phía Kim Chùy.

“Tên kia đang làm gì, dám tới gần Tiên Vương như vậy?”

“Còn không nhìn ra được sao, hắn đang tìm cái chết.”

Mãi đến khi đứng trước Kim Chùy nửa mét, Lục Thần mới dừng lại, hắn cao hơn Kim Chùy nửa cái đầu, liếc xuống Kim Chùy.

“Ta cho ngươi một cơ hội, toàn lực ứng phó!”

“Nói đùa cái g...” Kim Chùy còn chưa dứt lời, trong tay Lục Thần đã có thêm một thanh trường thương màu đen, lấy trình độ nhanh đến mức khó mà tin nổi, xuyên qua bên tai Kim Chùy!

Trong nháy mắt, đột nhiên nửa câu sau bị Kim Chùy nuốt trở về.

Hắn ta… Lại không có chút phản ứng nào với công kích của Tán Tiên này!

Nếu một thương vừa rồi không sượt qua bên tai hắn ta, mà xuyên qua đầu, e rằng bây giờ hắn ta đã là một người chết!

“Ngươi... Ngươi là cảnh giới gì?” Kim Chùy hoảng sợ nhìn Lục Thần.

Lục Thần lạnh nhạt nói, “Nhân Vương!”

Tròng mắt Kim Chùy suýt chút nữa trừng ra ngoài, cảnh giới Nhân Vương? Hắn ta thà tin mình nghe lầm, cái tên này là cảnh giới Tiên Vương!

“Không phải ngươi muốn giết ta sao? Ta nói rồi, cho ngươi một cơ hội, một thương tiếp theo cũng không phải chỉ sượt qua bên tai ngươi đâu.” Giọng nói Lục Thần vô cùng lạnh lùng.

Kim Chùy hơi híp mắt lại, “Tiểu tử, cho dù ngươi là Tiên Vương, ta cũng không sợ ngươi! Ngươi thật sự coi ta là Tiên Vương hạng chót sao?”

“Vốn muốn giữ lại lá bài tẩy này cho Tiên Vương khác, hiện tại ta đã thay đổi chủ ý!”

Bình Luận (0)
Comment